Lâm Cảnh Trình chính là hồn phách cuối cùng.
Hắn ta đang chuẩn bị khai lò luyện đan vào đêm trăng tròn tối nay, không ngờ lại bị tìm đến tận cửa.
Trường sinh bất lão và cái chết ngay trước mắt, lão mù đương nhiên chọn bảo toàn mạng sống, nhanh chóng khai báo mọi chuyện.
“Tà thuật này kỳ lạ thật đấy, ta chưa từng nghe nói qua bao giờ.” Tiểu Nguyên Bảo sờ sờ cái cằm nhỏ nhắn nhẵn nhụi của mình, nghĩ thầm ngày mai quay về núi nhất định phải hỏi sư phụ nhà mình.
Lâm Khôn áp giải lão mù về nhà hắn ta.
Nói là “nhà” cũng thật miễn cưỡng, chỉ là một túp lều tranh xiêu vẹo đổ nát.
Bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ, những nơi khác đều chất đầy chum vại đủ loại.
Miệng mỗi chum đều dán bùa chú.
Trông thật khác thường.
Vừa bước vào cửa ánh mắt Nguyên Bảo đã trở nên nghiêm túc.
Nơi này giam giữ bảy bảy bốn mươi chín hồn phách.
Trong đó có một số đã bỏ lỡ thời cơ, cho dù có giải cứu hồn phách ra ngoài thì cũng đã muộn.
Ôi, lần này không biết Hắc Bạch Vô Thường lại phải tăng ca thêm bao nhiêu công việc.
Phải biết những người chết oan uổng này, dù có đến âm phủ cũng sẽ làm ầm ĩ một phen.
“Tiểu đạo trưởng, tiểu tiên cô, xin người mau cứu con trai ta ra ngoài.” Lâm Khôn không thể nhìn Nguyên Bảo lãng phí thêm chút thời gian nào nữa.
Xét cho cùng, thời hạn bảy ngày mà nàng nói ban đầu chỉ còn lại một ngày cuối cùng.
Ông ta thật sự sợ con trai độc nhất của mình không thể cứu được.
“Vâng.” Nguyên Bảo gật đầu, đi dạo một vòng quanh nhà.
Ngay khi Lâm Khôn tưởng tiểu cô nương này sắp thi triển pháp thuật cao siêu như lần trước, Nguyên Bảo bỗng nhiên cúi người xuống, nhặt một viên đá nhỏ trên mặt đất rồi ném thẳng vào chiếc chum gần nhất.
“…” Lâm Khôn: “???”
“Các người cũng đập đi chứ?” Nguyên Bảo quay đầu nhìn ông ta vẻ mặt khó hiểu.
Vừa rồi còn sốt ruột lắm cơ mà? Sao giờ lại không sốt ruột nữa rồi?
Hồn phách trong chum đa số đều bị nhốt lâu ngày, nếu làm không cẩn thận rất có thể sẽ hồn phi phách tán.
Vì vậy, mấy tên gia đinh cao to lực lưỡng của Lâm gia đều không được phép vào nhà.
Chỉ có thể đứng ngoài cửa trông chừng lão mù.
Người thật sự ở lại trong nhà đập chum chỉ còn Nguyên Bảo, Lâm Khôn và Tiểu Muội.
Hai người một chim hì hục đập một hồi lâu, cuối cùng những chiếc chum trong nhà mới bị đập vỡ hết.
Trước khi vào đây, Nguyên Bảo đã bôi nước mắt trâu lên mí mắt Lâm Khôn.
Lúc này bị cả đống hồn phách vây quanh, sắc mặt Lâm Khôn tái nhợt, cả người run rẩy.
Nhưng ông ta vẫn cắn răng, cố gắng tìm kiếm hồn phách của con trai mình trong đó.
“Kia rồi kia rồi!” Cuối cùng vẫn là Tiểu Muội tìm thấy hồn phách của Lâm Cảnh Trình trước.
Hắn ta trôi nổi phía sau đám hồn phách, vẻ mặt ngây dại, ánh mắt vô hồn.
“Tiểu Muội giỏi quá!” Nguyên Bảo xoa xoa cái đầu nhỏ bằng quả trứng cút của con chim nhỏ.
Tiểu Muội ngẩng cao đầu kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, hắn từng đến hiệu vải, ta gặp qua hắn rồi!”
Tìm được hồn phách của con trai, Lâm Khôn lão vui đến sắp khóc.
Nhưng dù ông ta có gọi tên Lâm Cảnh Trình thế nào thì hồn phách đối diện vẫn như không nghe thấy.
Cuối cùng, ông ta chỉ đành cầu cứu tiểu đạo sĩ bên cạnh.
“Lâm bá bá, cúi đầu xuống.” Tiểu cô nương nhón chân, Lâm Khôn lập tức khom người xuống.
Kết quả tiểu cô nương giơ tay lên, rút phăng cây trâm ngọc bích trị giá ngàn lượng trên búi tóc của ông ta.
Sau đó vung tay về phía đối diện.
Hồn phách của Lâm Cảnh Trình lập tức có ý thức, nhanh chóng bay đến trước mặt Nguyên Bảo, thuận thế bám vào cây trâm.
Nếu không phải nghe thấy câu tiếp theo tiểu cô nương nói là “Chỉ có vật bất ly thân của người thân mới có thể đánh thức ý thức của Lâm ca ca”, Lâm Khôn thậm chí còn tưởng tiểu cô nương này cũng tham tiền như đại ca của nàng!!
“Đa tạ Nguyên Bảo đạo trưởng!” Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống một nửa.
Lâm Khôn đang định hỏi khi nào thì hồn phách của con trai mình mới có thể trở về thân thể.
Thì cảm thấy bên cạnh gió lạnh từng cơn, những hồn phách trong nhà đều phát ra tiếng kêu bi thảm.
Lâm Khôn sợ hãi đến mức muốn trốn sau lưng Nguyên Bảo.
Ngay sau đó, cánh cửa gỗ bị gió thổi bật tung, chỉ thấy hai người quen mặt một đen một trắng, à không, hai quỷ sai quen mặt bay vào, mặt mũi đầy vẻ tức giận.
Tự dưng phải tăng ca thêm nhiều công việc như vậy, Hắc Bạch Vô Thường cũng không còn kiên nhẫn như trước.
Tạ Tất An thè lưỡi ra, làm một cái mặt quỷ cực kỳ xấu xí với Nguyên Bảo, tức giận nói: “Lần này dù ngươi có nói gì, chúng ta cũng không thu những hồn phách này nữa!!”
Thu nhiều hồn phách như vậy không chỉ tốn công sức, mà bọn họ còn bị Diêm Vương trách phạt.
Chi bằng cứ để bọn chúng lang thang ở nhân gian, dù sao vừa rồi hắn cũng đã xem qua, trong này không có con quỷ lớn nào có thể gây sóng gió.
Phạm Vô Cứu với hai quầng thâm mắt cũng hùa theo: “Đúng vậy! Không thu nữa, không thu nữa!”
“Ta bảo sư phụ thêm một xe vàng mã nữa cho hai vị nhé!” Nguyên Bảo giơ ngón tay ra hiệu số một, cười toe toét.
“Hai xe!” Hai quỷ sai đồng thanh nói.
Nguyên Bảo nói giọng trẻ con: “Thành giao!”