Tiểu Tiên Cô Ba Tuổi Rưỡi: Tay Nhỏ Vung Lên Dọa Lui Vạn Quỷ

Chương 24

Lâm Viện Viện đứng giữa Lâm lão gia và Lâm phu nhân, khuôn mặt trắng nõn cúi gằm xuống, hai má ửng hồng e thẹn, vô cùng ngượng ngùng.

Tuy không có ý định kết thông gia, nhưng Tô Tuấn Đình cũng không thể nhẫn tâm nhìn nữ nhi nhà người ta bị người khác gièm pha như vậy.

Hắn lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, lạnh giọng nói: "Chuyện của ta và Lâm gia tiểu thư còn chưa đến lượt người ngoài xen vào."

Nếu như khoảnh khắc vừa rồi còn có thể khiến Lâm Viện Viện hiểu lầm mình còn có hi vọng, thì sau khi ba người thật sự bước vào Tô gia, đối diện với sắc mặt lạnh lùng của Tô Tuấn Đình, Lâm Viện Viện liền biết lần này mình đã đến sai chỗ rồi.

Nàng ấy chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lâm lão gia và Lâm phu nhân mà không dám lên tiếng.

"Tô huynh! Xin huynh thương xót, hãy gọi tiểu tiên cô nhà huynh ra, để con bé cứu Trình nhi nhà ta!"

Vừa dứt lời, trong sân nổi lên gió bắc, thổi tung mái tóc hoa râm của Lâm lão gia.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đã già đi nhiều như vậy, Tô Văn Lâm nhìn ông bạn già, trong lòng không khỏi động lòng trắc ẩn.

Nhưng ông cũng không muốn Nguyên Bảo luôn phải bận tâm vì những chuyện như thế này.

Con bé chỉ là một tiểu cô nương hơn ba tuổi, dựa vào đâu mà phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy chứ.

Thấy Tô Văn Lâm không đáp, Lâm lão gia có chút sốt ruột, lại vội vàng cầu xin Tô Tuấn Đình đang đứng bên cạnh.

"Hiền chất..." Nhưng ông ta vừa mở miệng, đã bị Tô Tuấn Đình ngắt lời: "Bá phụ, chuyện này cũng không phải do con quyết định."

Lại là từ chối.

Sắc mặt Lâm lão gia sa sầm, cơn giận dữ trút hết lên người Lâm Viện Viện vẫn luôn im lặng đứng đó.

Ông ta đẩy Lâm Viện Viện một cái, tức giận quát: "Mang con đến đây làm gì! Còn không mau cầu xin Tô bá phụ và huynh trưởng, cứu lấy ca ca con!"

Lâm Viện Viện bất ngờ bị đẩy một cái, mất thăng bằng.

Nhưng ngay khi nàng ấy sắp ngã đột nhiên một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay nàng ấy.

Chủ nhân của bàn tay nhỏ bé dường như có sức mạnh vô vàng, chỉ cần một cái đỡ nhẹ nhàng như vậy, nàng ấy đã đứng vững trở lại.

Nàng ấy cúi đầu nhìn xuống với vẻ biết ơn, lại thấy một tiểu cô nương chống nạnh từ bên cạnh chạy ra, hai ba bước đã đến giữa đám người, bất mãn nói với Lâm lão gia: "Không được phép bắt nạt tỷ tỷ!"

"Tiểu tiên cô, người rốt cuộc cũng ra rồi!"

Gặp được người là tốt rồi, Lâm lão gia nào còn quan tâm đến những chuyện khác, vội vàng quỳ xuống, Lâm phu nhân cũng vội vàng quỳ theo, hai người "bịch bịch bịch" dập đầu mấy cái thật mạnh về phía Nguyên Bảo.

Cái khí thế này, e là ngay cả lúc quỳ lạy hoàng đế trong hoàng cung cũng khó có thể thành tâm như vậy.

Mấy nam nhân nhà họ Tô đứng bên cạnh đều kinh ngạc.

Nguyên Bảo lại không hề để tâm.

Lúc ở trong đạo quan, những người đến cầu xin sư phụ còn thành tâm hơn thế này nhiều.

Nàng vừa mới từ phòng ngủ ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng, đai lưng cũng bị buộc lộn xộn, búi tóc nhỏ trên đầu từ tối qua chưa kịp tháo, lúc này trông thật lộn xộn.

Lâm Viện Viện thấy thế thì không nhịn được, ngồi xổm xuống dịu dàng chỉnh sửa lại quần áo và tóc tai cho nàng.

Nguyên Bảo vui vẻ tận hưởng sự chăm sóc của tỷ tỷ xinh đẹp. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lâm lão gia rồi lại nhìn Lâm phu nhân, nói: "Không tìm thấy con hồ ly tinh kia sao?"

Nhìn xem! Đây mới đúng là phong thái của tiên cô.

Người ta cái gì cũng chưa hỏi, vừa đến đã biết nguyên nhân bọn họ đến đây.

Lâm lão gia vội vàng gật đầu lia lịa.

Nguyên Bảo hừ một tiếng, bàn tay mũm mĩm bấm đốt ngón tay tính toán: "Số mệnh của ông có kiếp nạn này, là do nợ đào hoa kiếp trước, đáng lẽ ra ta không nên giúp ông, nhưng đã gặp được, lại liên lụy đến người thân, ta sẽ giúp ông lần cuối cùng này, nhưng mà!"

Nhưng mà phía sau nhất định là có yêu cầu.