Người xuất hiện chính là Tô Tuấn Nghiệp - nhị thiếu gia Tô gia vừa luyện võ từ trường bắn trở về, trên người còn nồng nặc mùi mồ hôi.
Hắn không giống như đại ca và phụ thân cẩn thận từng li từng tí, thấy có kẻ dám đến tận cửa nhà mình bắt nạt muội muội, Tô Tuấn Nghiệp lập tức không nhịn được nữa.
Hắn tóm lấy ngón tay của tiểu đồng kia, lạnh giọng nói: "Người nhà ngươi không dạy ngươi dùng ngón tay chỉ vào người khác là rất bất lịch sự sao?"
Hắn là một võ phu, ngày nào cũng luyện tập với đao thương gậy gộc, một cái nắm tay này suýt chút nữa bẻ gãy ngón tay của tiểu đồng kia.
Tiểu đồng đau đớn kêu lên không ngớt.
Trác Ngạn đứng trước mặt nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ nhíu mày trầm giọng nói với tiểu đồng: "Xin lỗi Tô tiểu thư đi."
Tiểu đồng trừng mắt!
Tại sao chứ! Tại sao hắn ta phải xin lỗi, tiểu oa nhi kia ăn nói khó nghe như vậy, hắn ta còn phải xin lỗi nàng sao?
Tuy trong lòng hắn ta vô cùng bất mãn, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của chủ nhân, hắn ta cũng không dám phản kháng nữa, nhỏ giọng lắp bắp: "Xin... xin lỗi, Tô tiểu thư."
Nguyên Bảo lại không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào người Trác Ngạn rồi đột nhiên mở miệng nói:
"Bá bá, người hãy nghĩ kỹ lại đi, ba năm trở lại đây trong số những người thân thiết với người có ai gặp đại nạn hay không! Hoặc là gặp phải đại nạn là bởi vì người!"
Bộ dáng nghiêm túc của tiểu cô nương hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài mũm mĩm đáng yêu của nàng.
Trác Ngạn bị câu nói này dọa giật mình.
Lại một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tô huynh, đây là tiểu nữ nhi mới tìm về của huynh sao, thật là lanh lợi hoạt bát."
Nói rồi, ông ta lấy từ trong người ra mấy hạt vàng rồi ngồi xổm xuống nhét vào tay Nguyên Bảo: "Đây là lễ ra mắt bá bá tặng con."
Nói xong, ông ta vội vàng đứng dậy xoa xoa đầu Nguyên Bảo sau đó cứ như chạy trốn mà rời khỏi Tô phủ cùng tiểu đồng.
"Ấy ấy, bá bá!" Nguyên Bảo nắm chặt hạt vàng trong tay, lo lắng nhấc chân muốn đuổi theo nhưng lại bị Tô Tuấn Nghiệp từ phía sau túm lấy.
"Được rồi Nguyên Bảo, chúng ta không đuổi theo nữa, hai chủ tớ kia đều là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người khác, muội quan tâm bọn họ làm gì!"
Tô Văn Lâm cũng tiếp lời: "Đúng vậy Nguyên Bảo, đã là vị bá bá kia không tin lời con nói, vậy thì thôi đi."
Tô Văn Lâm cũng không muốn gây thêm chuyện thị phi, đành phải cùng nhau dỗ dành Nguyên Bảo.
"Được rồi~ Nhưng mà nếu vị bá bá kia còn không giải quyết thứ trên người mình, người thân của bá ấy sẽ còn gặp đại nạn..." Giọng điệu Nguyên Bảo có chút rầu rĩ.
Sư phụ từ nhỏ đã dạy nàng, nếu đã có năng lực cứu giúp chúng sinh, vậy thì không thể lãng phí.
Thế nhưng hiện tại nàng muốn giúp người ta nhưng người ta lại không tin nàng, vậy phải làm sao bây giờ?
"Haizz." Tiểu cô nương thở dài, thuận tay nhét hạt vàng cho Tô Tuấn Đình: "Đại ca ca, cái này cho huynh."
Ánh mắt đại ca ca nhà nàng lúc này như muốn dính chặt vào tay nàng.
Nàng cũng không biết thứ này có gì tốt, không thể ăn, cũng không thể chơi, nhưng nếu đại ca ca đã thích, vậy thì cho huynh ấy.
"A, đại ca ca không có ý đó..." Bị ánh mắt ghét bỏ của cha và đệ đệ nhìn chằm chằm, Tô Tuấn Đình cũng cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng mà biết làm sao được, hắn thừa nhận hắn chính là người tham tiền...
Nhưng hắn không phải muốn cướp đồ của muội muội, hắn chỉ là cảm thấy chất lượng của hạt dưa vàng này thật tốt, so với vàng ở Du Châu không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần...
Ai ngờ Nguyên Bảo lại trực tiếp đưa hạt dưa vàng cho hắn...
Nhị đệ ôm muội muội, không thèm quay đầu lại mà đi vào trong sân.
Cha thì bất đắc dĩ lắc đầu, liếc hắn một cái.
Tô Tuấn Đình mân mê hạt vàng trong tay, nhịn không được nở nụ cười, vội vàng đuổi theo ba người, nói: "Nguyên Bảo, ngày mai muội còn muốn ăn đùi gà không, đại ca ca mua cho muội! Chúng ta ăn mỗi ngày luôn!"
Ban ngày theo chân đại ca ca ra ngoài náo loạn một ngày, buổi tối trở về phòng Nguyên Bảo đã mệt mỏi rã rời.
Nàng đang cố gắng trèo lên giường thì đột nhiên có một vật đen thui nhảy ra trước mặt.