Tiểu Tiên Cô Ba Tuổi Rưỡi: Tay Nhỏ Vung Lên Dọa Lui Vạn Quỷ

Chương 16

"Nguyên Bảo..." Tô Tuấn Đình cướp tiểu cô nương từ tay cha, bế nàng lên xoay một vòng, nhỏ giọng hỏi: "Cứu huynh ấy khó lắm sao?"

"Không khó đâu." Nguyên Bảo nghiêng đầu: "Chỉ là Nguyên Bảo ghét mùi của con hồ ly tinh kia thôi, hôi lắm~"

Không biết là hồ ly tinh trên núi nào, sao lại hôi hơn cả Hồ Lệ Na trên núi Điểm Thúy nhiều như vậy...

Nghe nói Lâm Cảnh Trình không khó cứu, hai mắt Tô Tuấn Đình sáng lên như hai ngọn đèn lớn, suýt chút nữa thì chói mù mắt Nguyên Bảo rồi.

"Thế à..."

Mọi người xung quanh đều không biết hai huynh muội kia đang lén lút nói gì với nhau ở góc tường.

Chỉ thấy Tô Tuấn Đình ra hiệu bằng tay, còn tiểu Nguyên Bảo thì thi thoảng lại nuốt nước miếng, như thể đại ca ca của nàng sắp biến thành một chiếc đùi gà vậy.

Mấy nam nhân Tô Gia còn lại:...

"Đại ca đang làm cái trò gì vậy?" Tô Tuấn Nghiệp vẻ mặt khó hiểu.

Tô Tuấn Sinh - người thông minh nhất trong ba huynh đệ thở dài, lắc đầu nói: "Chắc chắn là huynh ấy đang vẽ bánh cho Nguyên Bảo đấy, huynh cứ chờ xem."

Quả nhiên, không bao lâu sau Tô Tuấn Đình ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bế tiểu Nguyên Bảo trở lại giữa sân.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, tiểu Nguyên Bảo hắng giọng, giọng nói ngọt ngào: "Lâm gia lớn quá, Nguyên Bảo không cần, Nguyên Bảo chỉ cần... chỉ cần... chỉ cần..."

Nàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tô Tuấn Đình, người sau đó liền mấp máy môi nhắc nhở.

Nguyên Bảo lập tức nói tiếp: "Chỉ cần giao dịch buôn bán tơ lụa với Yến Vương phủ cho đại ca ca của ta, Nguyên Bảo sẽ cứu Lâm ca ca!"

Nói xong, nàng ưỡn ngực tự hào, rúc vào lòng đại ca ca.

Vừa rồi đại ca ca đã hứa với nàng, chỉ cần có thể giành được vụ làm ăn này, sau này ngày nào cũng sẽ cho nàng ăn đùi gà!!

Ngày nào cũng có, đây chẳng phải là cuộc sống thần tiên sao!!

Nếu không phải cái miệng nhỏ kia đang ngậm chặt, thì nước miếng của nàng đã chảy ra xa ba dặm rồi.

Hai huynh muội như được đúc từ một khuôn, đều nhìn chằm chằm vào Lâm phu nhân như thể đang nhìn con mồi của mình.

Không ngờ vào lúc này, lão đại còn có thể nhân cơ hội cướp lấy một vụ làm ăn của Lâm gia.

Tô Văn Lâm thật sự không biết nên đánh giá đại nhi tử tham tiền của mình như thế nào nữa.

"Nếu đã như vậy thì cửa hàng tơ lụa kia xin tặng cho Tô đại thiếu gia, cũng chỉ là một hai vụ làm ăn cỏn con thôi mà."

Lâm phu nhân lúc này còn quan tâm gì đến chuyện làm ăn nữa, người ta không đòi hỏi cả Lâm gia đã là nể mặt lắm rồi.

Nói xong, bà lập tức sai người soạn thảo văn thư, chuyển nhượng cửa hàng tơ lụa đứng tên mình cho Tô Tuấn Đình.

"Đa tạ Lâm bá mẫu." Tô Tuấn Đình vui mừng khôn xiết, sau đó quay sang nói với Nguyên Bảo: "Tối nay đại ca ca mua cho muội mười cái đùi gà ăn!"

Đôi mắt tiểu cô nương sáng rực, nắm chặt tay, nghiêm túc nói: "Phải hai mươi cái!"

"Mua!" Tô Tuấn Đình hào phóng nói.

Đừng nói là hai mươi cái, cho dù mua hết gà của cả trấn Đông Kỳ, hắn cũng có đủ khả năng!

Đã nhận được đồ rồi, bây giờ phải làm việc cho người ta thôi.

Nguyên Bảo nhảy xuống khỏi người Tô Tuấn Đình, hai tay chắp sau lưng, lắc lư đi đến trước mặt Lâm Cảnh Trình, rồi hỏi Lâm phu nhân ngày tháng năm sinh của Lâm Cảnh Trình.

"Cực âm chi mệnh, thảo nào lại bị hồn ma nhập vào." Nàng lẩm bẩm lấy từ trong tay áo ra một lá bùa vàng óng dán lên trán Lâm Cảnh Trình, sau đó nói với Lâm phu nhân: "Đây là bùa Phong Hồn, có thể bảo vệ thân thể của huynh ấy không bị tà ma quấy phá, trước khi hồn phách của huynh ấy trở về, tuyệt đối không được gỡ lá bùa này xuống."