"Nương!" Ba huynh đệ đồng loạt quỳ xuống, dập đầu về phía khoảng không.
Tô Văn Lâm ngây người nhìn hư không, khẽ nói: "Thu Nguyệt, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với nàng, duy chỉ có chuyện huyền tục... ta không đồng ý..."
(Huyền tục: cưới thêm vợ)
Ta Tô Văn Lâm cả đời này, chỉ có nàng là thê tử.
Nguyên Bảo cất phất trần và lá bùa đi, rồi nhìn những người ở sân khóc đến không sao tự chủ được, tiểu cô nương vô cùng lo lắng.
Sư phụ đã nói, chuyện thế tục khó lòng can thiệp, mà tình chính là một trong số đó.
Tiểu Nguyên Bảo còn chưa hiểu tình là gì, nhưng nàng biết người thân của mình đang rất đau lòng.
Nàng ngồi xuống giơ tay nhỏ bé lên, dùng tay áo của đạo bào lần lượt lau nước mắt cho cha và ba ca ca.
Nhìn thấy tâm trạng của bốn người dần dần bình tĩnh trở lại.
Tiểu cô nương ôm lấy cổ Tô Văn Lâm, hôn chụt một cái lên mặt ông: "Sau này Nguyên Bảo sẽ thay nương chăm sóc cha và các ca ca!"
Đêm xuống, nỗi buồn dần tan, cũng đến lúc mọi người đi nghỉ ngơi.
Tiểu Nguyên Bảo nằm gọn trong lòng Tô Văn Lâm, áp mặt vào ngực ông chu môi ngủ ngon lành.
Sau chuyện của nhũ mẫu năm xưa, Tô Văn Lâm kiên quyết không dám thuê nhũ mẫu chăm sóc Tiểu Nguyên Bảo nữa.
Mà tự mình dỗ dành Nguyên Bảo ngủ.
Ba huynh đệ vẫn còn đang tranh luận xem ngày mai ai sẽ dẫn tiểu muội muội đi chơi trước.
Tô Văn Lâm bị bọn họ làm phiền đến phát cáu: "Chờ ngày mai muội muội con tỉnh dậy rồi hãy nói, để con bé tự quyết định."
Xem Tiểu Nguyên Bảo muốn gần gũi với ca ca nào.
Nói như vậy cũng phải.
Ba huynh đệ luyến tiếc trở về phòng nghỉ ngơi.
Tô Văn Lâm đặt Tiểu Nguyên Bảo lên giường, cục bột nhỏ ngủ say sưa, chu môi, tay nhỏ bám chặt lấy ông.
Hai người nằm trên giường nhưng Tô Văn Lâm lại không tài nào chợp mắt được.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng ban ngày gặp lại thê tử lần cuối, lòng ông lại đau xót vô cùng.
Ông và thê tử quen biết nhau từ nhỏ, hơn hai mươi năm gắn bó, tình cảm đã sớm hòa quyện vào máu thịt.
Làm sao có thể không đau lòng.
Tiểu cô nương trong lòng nghe thấy tiếng thở dài của cha mà mơ màng mở mắt ra.
Thấy cha trằn trọc mãi không ngủ được, tiểu cô nương cũng khẽ thở dài, ngón trỏ tay phải co lại, kết ấn, miệng lẩm bẩm: "Đại đạo vô hình, sinh ra trời đất, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh, nuôi dưỡng vạn vật..."
Nghe tiểu cô nương lẩm bẩm gì đó không rõ.
Tô Văn Lâm tò mò hỏi: "Nguyên Bảo đang niệm gì vậy?"
Tiểu cô nương thậm chí còn chưa mở mắt: "Thanh Tâm chú, cha nhắm mắt lại, Nguyên Bảo giúp cha thanh tâm."
"A...."
Thật kỳ lạ, vừa dứt lời Tô Văn Lâm vốn đang thao thức bỗng nhiên ngáp một cái.
Rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.
Lòng đầy tâm sự thì giấc ngủ khó yên.
Nguyên Bảo dùng Thanh Tâm chú hóa giải tâm sự trong lòng Tô Văn Lâm, ông tự nhiên có thể an giấc.
Tuy nàng rất buồn ngủ nhưng nhớ đến lời hứa ban ngày với nương là phải chăm sóc thật tốt cho bốn người trong nhà.
Nguyên Bảo cố gắng mở to mắt rồi dụi dụi mà bò xuống khỏi giường chuẩn bị đi tuần tra một vòng rồi mới ngủ tiếp.
Đôi chân ngắn cũn lặng lẽ chạm đất, nàng rón rén đi ra khỏi phòng.
Nàng cũng không kịp mặc áo khoác ngoài mà chỉ mặc mỗi bộ trung y màu trắng.
Búi tóc trên đầu đã xõa tung.
Nhà họ Tô rất rộng, là một khu nhà kiểu tứ hợp viện bảy gian bảy lối.
Tô Văn Lâm ở gian chính của dãy nhà thứ ba, ba huynh đệ còn lại mỗi người ở một tiểu viện riêng.
Tiểu Nguyên Bảo chạy lon ton đi tuần tra hết các sân.
Nàng dán bùa xua muỗi trước cửa phòng nhị ca.
Đảm bảo nhị ca sẽ không bị muỗi đốt, có thể ngủ ngon giấc.
Lại dán một lá bùa hộ mệnh lên cửa phòng đọc sách của tam ca.
Để cho dù tam ca có thức khuya đọc sách cũng không bị ảnh hưởng đến mắt.
Tiểu Nguyên Bảo đứng giữa sân, thở dài như một người lớn.
Ôi chao, nương nói đúng, nhà này thiếu nàng thì biết làm sao đây!