Tiểu Tiên Cô Ba Tuổi Rưỡi: Tay Nhỏ Vung Lên Dọa Lui Vạn Quỷ

Chương 7

Tiểu Nguyên Bảo vui vẻ ngồi trên ghế lắc lư đầu: "Thịt ngon! Đại ca tốt bụng quá!"

"Nguyên Bảo, muội thử bánh quế hoa này xem, ngọt lịm ngon lắm đấy!"

Tô Tuấn Nghiệp vội vàng cầm một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng Nguyên Bảo.

Thực ra tiểu cô nương chỉ thích ăn thịt, nhưng đã đưa đến tận miệng rồi, nàng cũng đành miễn cưỡng cắn một miếng.

"Ừm! Ngon! Ngọt quá!"

Hương vị chưa từng nếm thử khiến cho đôi mắt tròn của nàng lập tức sáng lên.

Nàng ăn hết cả miếng bánh ngọt trên tay Tô Tuấn Nghiệp.

Đại ca, nhị ca đều được khen ngợi, Tô Tuấn Sinh vốn trầm ổn cũng không ngồi yên được nữa.

Y gắp một cái bánh bao nhỏ cắn một miếng ngay trước mặt Nguyên Bảo, sau đó tấm tắc khen: "Ừm~ Nước súp đậm đà, thịt thơm ngậy, cắn một miếng nước thịt như muốn vỡ ra trong miệng vậy!"

Thủ đoạn lừa gạt con nít! Vô sỉ!

Tô gia đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều nhìn y bằng ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng tiểu cô nương lại rất dễ mắc lừa, thấy Tô Tuấn Sinh ăn ngon lành như vậy, nàng lập tức bị thu hút.

Vội vàng kêu lên: "Sơn ca ca, Nguyên Bảo cũng muốn ăn!"

Trong nháy mắt, tiểu cô nương đã ngồi gọn trong lòng Tô Tuấn Sinh.

Tam thiếu gia nhà họ Tô cười như một vị tướng quân chiến thắng trở về.

Tô Tuấn Đình & Tô Tuấn Nghiệp: →_→

Nguyên Bảo ăn hết một cái chân giò hun khói, một con gà, hai hộp bánh hoa hồng, một l*иg bánh bao nhỏ cuối cùng cũng no bụng.

Nàng xoa xoa cái bụng tròn vo của mình rồi thoải mái tựa vào lòng Tô Tuấn Sinh.

Oa! Cuộc sống dưới chân núi thật tốt đẹp!

Có biết bao nhiêu là món ngon!

Sư phụ nói đúng, có cha và các ca ca, mỗi bữa cơm đều được ăn no!

"Nguyên Bảo, muội không sao chứ." Tô Tuấn Sinh chưa từng thấy đứa trẻ nào ăn khỏe như vậy, lo lắng xoa bụng giúp nàng.

Tiểu Nguyên Bảo nằm gọn trong lòng y, hai bàn chân nhỏ đung đưa giữa không trung, há miệng định nói chuyện nhưng còn chưa kịp nói ra lời nào...

"Ợ~" Đã ợ một cái thật to...

Sư phụ nói như vậy là bất lịch sự, Nguyên Bảo cảm thấy ngại ngùng, vội lấy hai tay che miệng, cười híp mắt, lại khiến cho mấy nam nhân một phen tan chảy.

Nụ cười ngọt ngào và ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng khiến Tô Văn Lâm ngẩn người trong giây lát.

Nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo ông không nhịn được mà nhớ đến người vợ đã khuất của mình.

"Nếu nương con còn sống thì tốt rồi, nàng ấy thương con nhất, haiz..."

Năm đó, sau khi Nguyên Bảo chào đời đã bị nhũ mẫu có ý đồ xấu trong nhà bắt cóc.

Tô phu nhân đau lòng đến ngất xỉu.

Tiểu nhi nữ bị bắt cóc mất tích cộng với thân thể sau sinh chưa hồi phục hoàn toàn nên Tô phu nhân đã mắc bệnh nặng, không lâu sau thì qua đời.

Gia đình sáu người từ nay không còn cơ hội đoàn tụ.

Nghĩ đến đây, Tô lão gia và ba huynh đệ nhà họ Tô đều không nhịn được mà mắt đỏ hoe.

Tiểu Nguyên Bảo nhìn cha và ba huynh trưởng, sau đó đảo mắt nhìn quanh sân, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cây hoa ngọc lan giữa sân.

Nàng giơ tay về phía khoảng không, giọng nói ngọng nghịu: "Nguyên Bảo về rồi, nương có vui không ạ?"

"Nguyên Bảo, con đang làm gì vậy?" Tô Văn Lâm có chút khó hiểu.

Cây hoa ngọc lan kia đúng là do thê tử khi còn sống tự tay trồng.

Nhưng mà... như vậy có phải là quá kỳ lạ rồi không.

Thật lòng mà nói, tuy Tiểu Nguyên Bảo có thể cưỡi sói, nhưng Tô Văn Lâm chỉ coi đó là một loại bí thuật huyền môn nào đó.

Còn về chuyện yêu quái gì đó, ông cũng chỉ xem là lời trẻ con nói mà không hoàn toàn tin tưởng.

Thế nhưng bây giờ...

Tiểu cô nương lắc đầu chạy về kéo tay Tô Văn Lâm, kéo ông về phía cây hoa ngọc lan.

"Cha, nương vẫn luôn ở đây này!" Tiểu Nguyên Bảo nói bằng giọng nũng nịu, nhưng sức lực trong tay lại vô cùng lớn.

Kéo đến mức Tô Văn Lâm không thể phản kháng.

Xem ra số cơm tối nay nàng ăn không uổng phí!

"Nguyên Bảo..."

Thấy cha và các ca ca vẫn không tin tưởng, Nguyên Bảo chỉ có thể thở dài một hơi như bà cụ non.