Tiểu Tiên Cô Ba Tuổi Rưỡi: Tay Nhỏ Vung Lên Dọa Lui Vạn Quỷ

Chương 6

Tô Tuấn Sinh là người duy nhất đã hoài nghi thân phận của Tiểu Nguyên Bảo, giờ phút này y có chút lạc lõng.

"..." Kỳ thực y rất yêu thích tiểu muội muội này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, hàng mi cong vυ't, đôi mắt to tròn chớp chớp, trên bàn tay mũm mĩm còn có lúm đồng tiền nho nhỏ.

Ai mà không yêu thích tiểu cô nương đáng yêu như vậy chứ!

Nhưng mà... bản thân y vừa mới nghi ngờ nàng.

Tô Tuấn Sinh cúi đầu nhìn đầu ngón tay bị mình rạch lấy máu, có chút thất thần.

Bỗng nhiên y cảm nhận được một bàn tay mềm mại áp lên mặt mình.

Y ngẩng đầu lên thì thấy tiểu cô nương đang được nhị ca ôm đang giơ hai bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm cười khanh khách với mình.

"Muốn Sơn ca ca bế~ Sơn ca ca bế Nguyên Bảo~"

Nàng còn quá nhỏ, phát âm "Tam" và "Sơn" chưa rõ, thấy y ngẩn người thì vội vàng vòng tay nhỏ ôm lấy cổ y rúc vào lòng y.

( 三:san: số 3 là tam, 山:shan: là núi hán việt là sơn)

Tô Tuấn Sinh như tan chảy, hốc mắt dâng lên một tầng chua xót.

"Nguyên Bảo không thích nhị ca nữa sao?"

Nhìn tiểu cô nương đã treo trên cổ đệ đệ, Tô Tuấn Nghiệp giả vờ giận dỗi.

"Muội cũng thích nhị ca ca nữa~" Tiểu cô nương rất biết cách lấy lòng người khác.

Có tiểu cô nương trong lòng, Tô Tuấn Sinh lập tức trở thành người được yêu thích nhất nhà họ Tô.

Y ôm Nguyên Bảo đi tham quan khắp nơi, những nam nhân còn lại của Tô gia liền lẽo đẽo theo sau, ai cũng không muốn rời xa tiểu cô nương nửa bước.

Đi đến sân sau, vừa lúc nhìn thấy bà tử trong bếp đang cho gà ăn.

Con gà trống oai vệ, ngực ưỡn cao, đuôi dựng đứng, thần khí ngạo nghễ.

"Chíp chiu..."

"Âm thanh gì vậy?"

Đôi mắt long lanh của Tiểu Nguyên Bảo bỗng sáng lên, nàng nuốt nước miếng, giọng nói ngọng nghịu "Oa" một tiếng.

"Con gà to quá!"

Tô Tuấn Đình nãy giờ chưa có cơ hội gần gũi muội muội bèn ghé sát lại hỏi: "Nguyên Bảo đói bụng rồi sao? Muốn ăn gì nào?"

Tiểu Nguyên Bảo ngại ngùng cúi đầu, xoa xoa cái bụng nhỏ, lí nhí nói: "Đói..."

Hình ảnh tiểu cô nương đáng yêu rụt rè khiến cho bốn nam nhân đều cảm thấy xót xa.

Chắc chắn là trên núi Điểm Thúy kia chẳng có gì ngon lành mới khiến tiểu cô nương thèm đến vậy.

Có lẽ lúc trước ở trên núi nàng phải sống chật vật lắm...

Lang Phú Quý thầm nghĩ: Vớ vẩn, một nửa số gà trên núi đều là do nha đầu này ăn đấy chứ!!

Đương nhiên là chẳng ai nghe thấy tiếng lòng của lão.

"Nguyên Bảo thích ăn thịt đúng không!"

Tô Tuấn Đình vốn nổi tiếng là người keo kiệt đã rút một nén bạc ra gọi gia nhân tới, hào phóng phân phó: "Bảo Phúc Hải Lâu làm một bàn đồ ăn ngon nhất đưa tới đây, phải là những món đắt nhất!"

Không thể để đại ca chiếm hết oai phong được!

Tô Tuấn Nghiệp và Tô Tuấn Sinh cũng lập tức sai người hầu cận chạy đi mua đồ ăn.

Không bao lâu sau, bàn ăn nhà họ Tô đã bày biện đầy ắp những món ngon vật lạ.

Gà hầm, chân giò hun khói của Phúc Hải Lâu, bánh quế hoa của Tố Vân Trai, bánh bao nhỏ ở quán ven đường...

Mấy vị này hận không thể bưng hết sơn hào hải vị thiên hạ đến trước mặt tiểu cô nương.

"Tiểu Nguyên Bảo muốn ăn gì cứ ăn! Bao nhiêu cũng có!"

Tô Văn Lâm cầm đũa lên gắp thức ăn cho Tiểu Nguyên Bảo.

"Thật ạ?!" Cục bột nhỏ Nguyên Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh.

Thấy cha gật đầu, nàng bèn nhấc chân chật vật trèo lên ghế.

Kéo ống tay áo rộng thùng thình của đạo bào lên, tiểu cô nương phồng má.

Sau đó dùng giọng nói ngọng nghịu hét lên một tiếng: "Ăn!"

Như tiếng kèn lệnh xung phong của binh sĩ trước khi ra trận, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào cái đùi gà lớn nhất.

"Ngon ngon~ Thịt ngon quá!"

Một tay cầm đùi gà, một tay cầm chân giò hun khói, Nguyên Bảo ăn đến nỗi miệng nhoẻn đầy dầu mỡ.

Món ăn đều là do hắn gọi từ Phúc Hải Lâu!

Tô Tuấn Đình vô cùng đắc ý: "Nguyên Bảo nếu thích ăn, sau này đại ca ngày nào cũng mua cho muội!"