[Aiz, Ngũ đệ đáng thương của ta, em chết rất thảm nhưng nếu em không chết thì ngôi vị Thái tử sẽ rơi vào tay em. Cho nên em nhất định phải chết, hí hí.]
[Ngũ hoàng tử chết rồi, đá cản đường được bớt đi một cục, ngôi vị Thái tử sẽ rơi vào tay ai đây?]
[Ta có nên nhân cơ hội này gây chuyện, kéo mấy hoàng tử khác xuống nước, gϊếŧ hết bọn chúng, để hoàng thượng không còn người thừa kế, phải chọn người từ tông tộc không nhỉ?]
[Ha ha, đến lúc đó thì là cơ hội của con trai ta rồi."]
[Tề vương phi, mi đã hại chết con trai ta, ta với mi không đội trời chung. Hôm nay dù mi có nói ra hoa ngôn xảo ngữ gì đi nữa, ta cũng phải để mi và con ta chôn chung.]
[Ánh mắt của hoàng thượng thật đáng sợ, may mà có Tề vương phi chịu tội thay, không ai nghi ngờ ta là người hạ độc. Hơn nữa, ta là thái giám thân cận của Ngũ hoàng tử, họ chắc chắn không nghĩ rằng ta lại bị hoàng hậu nương nương mua chuộc. Hiện giờ ta rất an toàn ha ha ha. Chỉ tiếc là ta chưa có cơ hội nhét gói giấy độc vào người Tề vương phi, giữ nó trên người không an toàn, ta phải tìm cách vứt bỏ nó mới được.]
...
Vĩnh An Đế híp mắt, trong những tiếng nói xôn xao đã phân biệt ra được tiếng lòng của hoàng hậu tốt, phi tử tốt, thần tử tốt và hoàng tử tốt của mình.
Vĩnh An Đế không ngờ rằng sau khi con trai hắn chết, người thật lòng đau xót vì Ngũ hoàng tử không được mấy ai, trái lại chỉ toàn tiếng cười thầm hả hê.
Chẳng lẽ hắn yêu thương Ngũ hoàng tử là sai ư? Tại sao từng người từng người trong bọn họ đều không muốn Ngũ hoàng tử tốt lành?
Vân Mộng nhìn Vĩnh An Đế với nỗi buồn và phẫn nộ đan xen, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: [Ta oan uổng quá, thật sự oan uổng mà, ta không hề gϊếŧ người.]
[Ta bị hãm hại, chẳng qua là họ không muốn thấy góa phụ trung thần sống yên ổn, muốn hoàng thượng mang tiếng đời là kẻ hại góa phụ trung thần mà thôi.]
Về phần những tiếng lòng mà nàng nghe được, Vân Mộng cũng không bỏ sót, nàng không ngờ lòng dạ của các quan lại vui vẻ đến vậy.
Có kẻ vỗ tay hoan hô khi hoàng tử chết, có kẻ lạnh lùng vô cảm, có kẻ ngầm tính toán xem mình được bao nhiêu lợi ích từ chuyện này, nhưng không mấy ai buồn bã cả.
Ha ha, nghĩ đến việc Vĩnh An Đế nghe được hết tiếng lòng của những người này, Vân Mộng âm thầm thương hại đám người đó.
Không biết sau việc này, liệu Vĩnh An Đế có phát cuồng mà gϊếŧ bọn họ không ha!