“Tề vương phi, ngươi có biết tội của mình không?"
Phía trên yến tiệc cung đình, một tiếng gầm rú khiến tất cả quan lại và người nhà của họ đều im phăng phắc, ánh mắt họ rơi vào người phụ nữ đang nằm giữa yến tiệc.
Người phụ nữ này có khuôn mặt thanh tú trái xoan, đôi mắt to tròn đầy vẻ bối rối. Trông rất ngây thơ vô tội.
Lông mi dài cong cong chớp chớp vài cái, vẻ bối rối biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc.
Lại có một tiếng gầm vang lên: “Ngươi biết tội gϊếŧ hoàng tử là gì không? Sao ngươi dám!"
Ngày hôm đó, Hoàng đế Vĩnh An chỉ vào người phụ nữ, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang quỳ giữa bữa tiệc với ánh mắt lạnh lùng, trong mắt có sát khí.
Bên cạnh Hoàng đế Vĩnh An là một thiếu niên trẻ tuổi đã tắc thở.
Hàn quý phi ăn mặc lộng lẫy, đầu đội đầy ngọc trai và ngọc lục bảo, lao về phía thiếu niên đang nằm chết dưới đất rồi khóc lóc thảm thiết.
Hàn quý phi tức giận chỉ vào phương hướng của người phụ nữ rồi gầm lên: "Bệ hạ, ta muốn nàng ta phải chôn cùng với đứa con trai đáng thương của ta. "
“Tề vương phi, chuyện đã đến nước này rồi. Đừng giả vờ ngu ngốc nữa mà hãy thành thật nhận tội đi."
Hoàng hậu ngồi ở vị trí cao, trầm giọng nói, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo trịch thượng.
Những người khác cũng tố cáo và yêu cầu Tề vương phi mau chóng nhận tội, để không liên lụy đến người khác.
Tề vương phi? Nhận tội?
Vân Mộng cụp mắt xuống, nàng không ngờ sau khi không thoát khỏi kiếp nạn độ kiếp thất bại, linh hồn của nàng lại xuyên vào trong thân xác của vị Tề vương phi nhút nhát sợ phiền phức của nước Yến.
Ngũ hoàng tử được sủng ái nhất đột nhiên bị trúng độc mà chết. Mọi bằng chứng đều chỉ về Tề vương phi, khiến Tề vương phi lập tức bị hù chết, đúng lúc đó cũng hời cho Vân Mộng chiếm hữu cơ thể này.
Cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ bé xa lạ này, trong mắt Vân Mộng lóe lên vẻ chán ghét.
Cơ thể này thật quá yếu ớt, thật khó để làm phép.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về chuyện này. Nàng cần phải chứng minh sự vô tội của mình vì nàng cũng không muốn bị người khác đổ thừa như vậy.
Hơn nữa việc giết hoàng tử là tội chém đầu, Vân Mộng cũng không muốn vừa mới xuyên đến đây lại phải chết lần nữa. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải thanh danh đại sư tỷ mấy trăm năm nay của nàng sẽ đổ sông đổ bể sao? Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ mất mặt rồi.
Nhưng nếu nàng muốn chứng minh mình vô tội, mặc dù Vân Mộng có ký ức của nguyên chủ, ngoài việc biết rõ tính cách nguyên chủ rất nhát gan, hơn nữa trong thời gian ngắn cũng không tìm được chứng cứ, thay vì tốn thời gian tìm kiếm chứng cứ, tốt hơn hết là phải làm phép để hoàng đế Vĩnh An nghe được tiếng lòng.
Sau đó hoàng đế chắc chắn sẽ biết được chân tướng sự việc.
Nghĩ đến đây Vân Mộng ngẩng đầu nhìn hoàng đế Vĩnh An, ánh mắt kiên định đáp: “Bệ hạ, thần không có tội, thần không gϊếŧ Ngũ hoàng tử. "
Vừa nói, Vân Mộng vừa lặng lẽ làm phép để hoàng đế Vĩnh An nghe được tiếng lòng của mọi người.
Vì không biết ai là hung thủ đã gây ra chuyện này nên nàng sẽ cho tất cả mọi người ở đây đều đọc tiếng lòng. Ta thật muốn nhìn xem các loại quan văn võ trong triều lúc này đang suy nghĩ gì?
"Sao ngươi dám!”
Hoàng đế Vĩnh An chỉ vào Vân Mộng, đang định khiển trách thì bên tai bất ngờ vang lên những tiếng động lớn khiến đầu óc của hoàng đế Vĩnh An quay cuồng chấn động.