Sau Khi Xuyên Sách, Ta Gả Cho Nam Phụ Hung Ác Nham Hiểm

Chương 8

Nhìn thấy cha mẹ có vẻ mặt nghiêm trọng, Tống Trừ Nhiên tươi cười rạng rỡ: “Phụ thân, mẫu thân đừng lo lắng, Yên tỷ tỷ đến để tìm lương duyên, không có gì đáng trách. Hơn nữa, có huynh trưởng ở đây, A Nhu biết rằng chỉ có đáp ứng là thỏa đáng nhất.”

Nàng đứng dậy, chạy đến bên cạnh mẹ, nắm lấy tay Ngụy phu nhân, rồi chạy đến phía sau Tống Hoành, ngoan ngoãn bóp vai cho ông: “Nhưng A Nhu có một chuyện muốn bàn để đề phòng trước.”

Tống Hoành vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: “Chuyện gì vậy?”

“Yên tỷ tỷ sẽ ở trong phủ một thời gian, không bằng phái một vài hạ nhân đáng tin cậy để hầu hạ. Như vậy vừa đủ lễ nghĩa của người là chủ nhà, vừa giúp Yên tỷ tỷ có thời gian thoải mái mà không bị công việc làm phiền.”

Nàng không nói rõ mười phần, nhưng phụ thân và huynh trưởng đều hiểu ý nàng muốn bày tỏ.

Cái gọi là hại người chi tâm không thể có, phòng người chi tâm không thể vô. (Tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người nhất định phải có)

Tống Hoành và Tống Đình Chi đều là quan chức trong triều đình, nàng nhận thấy trong những ngày gần đây họ thường bàn luận những chuyện quan trọng tại phủ. Trước đây, trong nhà đều là người thân nên có thể tin tưởng, nhưng bây giờ Lý Tử Yên đến thăm, nên cẩn thận vẫn là thỏa đáng nhất.

Lý Tử Yên có thể đến Tuất Kinh vào thời điểm này, như nàng vừa mới suy nghĩ, rất có thể là vì Thịnh Hằng. Nếu Lý Tử Yên thật sự xuyên không, giống như nàng biết toàn bộ cốt truyện quan trọng của tiểu thuyết, thì việc này hiển nhiên không thể thay đổi được. Chỉ có thể làm cho ả ta không nhận được nhiều thông tin liên quan đến nhà họ Tống, mới có thể giảm bớt nguy cơ không cần thiết.

“A Nhu thực sự đã trưởng thành, suy nghĩ rất chu đáo.” Tống Hoành nắm tay Tống Trừ Nhiên, vui mừng cảm thán, rồi nhìn về phía Ngụy phu nhân “Hãy làm theo lời A Nhu, dọn dẹp một biệt viện xa thư viện một chút, sắp xếp cho Yên Nhi ở, và phái vài hạ nhân trung thành đến hầu hạ.”

Khi Tống Hoành định đứng dậy cùng Ngụy phu nhân rời đi, Tống Trừ Nhiên lại gọi: “Phụ thân, nữ nhi còn một chuyện muốn nói.”

Nàng có chút ngượng ngùng, giọng nói cũng nhẹ hơn so với vừa nãy. Thấy vậy, Tống Hoành dịu giọng: “Có chuyện gì nữa sao?”

Sợ Tống Hoành hiểu sai ý, nàng vội vàng lắc đầu, cắn nhẹ môi, rồi như hạ quyết tâm ngước nhìn Tống Hoành, giọng nói khiến người nghe cảm thấy đau lòng: “Nữ nhi muốn nói, nếu như ở cuộc thi đua ngựa đoạt cờ không đạt được kết quả như mong muốn, mong rằng cha đừng nổi giận.”