Lạc Tu Ngôn nhìn Du Tang một lúc, rồi trở lại dáng vẻ lười nhác như trước, chàng tựa cằm lên tay, lười biếng nói: “Nói xem ngươi có ưu điểm gì.”
Du Tang lập tức đáp: “Thông minh, sáng suốt, nhìn qua là nhớ, có ý chí.”
Vừa nói, Du Tang vừa quan sát ánh mắt của Lạc Tu Ngôn. Thấy ánh mắt của chàng không có chút gợn sóng nào, nàng bắt đầu lo lắng, liền đổi giọng, “Biết quét dọn, biết nấu ăn, có thể tự học, không kén ăn!”
Không biết có phải Du Tang nhìn nhầm hay không, nhưng khi nàng nói đến việc mình không kén ăn, rõ ràng nàng đã thấy ánh mắt Lạc Tu Ngôn dao động một chút.
Quả nhiên, ngay sau đó chàng liền nói: “Được, ta thu nhận ngươi làm đệ tử.”
Du Tang: “…”
Nếu chàng không phản ứng nhanh như vậy, nàng có thể còn vui mừng thêm chút nữa.
Lạc Tu Ngôn quả thật là người thuộc phái hành động, vừa mới đây còn miễn cưỡng không muốn thu nhận đệ tử, lười biếng dựa vào ghế đá như một con cá mặn không xương.
Ngay sau đó, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, chàng đã hoàn tất nghi thức bái sư của hai người với tốc độ nhanh nhất.
Thu nhận đệ tử xong, Lạc Tu Ngôn như được giải thoát, lập tức ném một lệnh bài bằng gỗ vào lòng Du Tang, kéo nàng ngồi lên ghế đá chàng vừa ngồi, nói một câu “Kết thúc thì về phong” rồi xoay người biến mất.
Chỉ còn lại Du Tang ngồi đờ đẫn trên ghế đá, tóc tai lộn xộn trong gió.
Nhìn lệnh bài phong chủ trong tay, Du Tang muốn khóc mà không có nước mắt. Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi thôi mà! Sao phải chịu đựng nhiều đến thế?!
Trong lúc nàng còn đang uất ức, những người xung quanh dường như cũng bừng tỉnh từ giấc mộng, những người chưa bắt đầu bái sư còn lại liền xì xào bàn tán:
“Trước đây vị phong chủ đó luôn ở góc khuất nên ta không nhìn rõ, nhưng lúc bái sư, ta đã nhìn rõ rồi, dung mạo thực sự quá đẹp!”
“Đúng vậy, đúng vậy, tiên phong đạo cốt, lại còn là phong chủ của Lăng Vân tông, trông cũng rất trẻ, Du Tang đúng là có lời rồi.”
“Tấm lệnh bài đó có phải là lệnh bài phong chủ trong truyền thuyết không? Cầm lệnh bài phong chủ có thể thay mặt phong chủ của một phong ra quyết định? Trời ạ, ghen tị quá đi mất.”
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Du Tang chỉ cảm thấy thế giới này toàn những kẻ nhìn mặt mà đối đãi.
Ghen tị cái gì chứ?!
Chẳng lẽ không ai thấy sư phụ của nàng vừa lười biếng vừa không đáng tin sao? Thu nhận đệ tử chỉ để thay mình làm việc?!