"Lăng Miểu! Ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì thế này!?"
Một phế vật như nàng, ai cho nàng gan dám cướp yêu thú của sư muội Tiểu Vũ chứ!?
Lăng Miểu nghe vậy liền nhìn về phía thiếu niên vừa giận dữ quát nàng.
Nhưng người thu hút ánh nhìn hơn cả chính là Lăng Vũ đang cầm kiếm đứng không xa, sắc mặt âm trầm khó coi.
Biết rõ Lăng Vũ là nữ chính, Lăng Miểu không nhịn được mà liếc nhìn nàng ta thêm mấy lần.
Lăng Vũ có gương mặt xinh đẹp diễm lệ, vừa thuần khiết lại động lòng người, mặc bộ đạo bào đỏ thẫm, tựa như một đóa phù dung kiêu sa rực rỡ quả nhiên là nữ chính vạn người mê!
Còn nàng thì sao, chỉ là một con nhãi nhỏ mới vừa mất sạch mọi thứ mà thôi.
Hóa ra điều đau khổ nhất trên đời không phải là tiền còn, người đã mất.
Mà là tiền vẫn còn, người cũng còn, nhưng người và tiền… không còn ở bên nhau nữa.
Nàng cảm thấy tâm trạng của mình lúc này chẳng khác nào nồi lẩu nấm ở Vân Nam, vừa loạn vừa độc.
Thấy Lăng Miểu mãi không thèm để ý đến mình, lửa giận trong lòng Trình Cẩm Thư lại bùng lên.
Trước kia, Lăng Miểu có lần nào mà không cẩn thận dè dặt đi theo sau hắn? Thế mà bây giờ, phế vật này không chỉ dám cướp báo yêu của Tiểu Vũ, lại còn dám phớt lờ hắn!
"Lăng Miểu! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngẩn ngơ cái gì, điếc rồi à!?"
Lăng Miểu thu lại ánh nhìn, lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngươi đang sủa cái gì thế?”
“Ngươi!”
Trình Cẩm Thư nghẹn họng trong chốc lát, giọng vô thức cao lên: “Ngươi tưởng làm thế thì ta sẽ để mắt tới ngươi sao? Ngươi tưởng dựa vào cái thủ đoạn hạ đẳng ấy để gϊếŧ báo yêu là có thể giành lấy danh vị đệ tử thân truyền của sư muội Tiểu Vũ sao!?”
“Chẳng ai giành với nàng ta cả, mang theo phế vật nhà ngươi lượn sang một bên đi.”
Lăng Miểu nở một nụ cười giễu cợt: “Chừng ấy người mà gϊếŧ không nổi một con báo yêu, cuối cùng vẫn là ta phải ra tay. Theo ta thấy, hai người các ngươi mới đúng là vô dụng.”
Trình Cẩm Thư trừng mắt, môi run lên nhưng không thể phản bác nổi.
Vừa rồi đúng là hắn và Lăng Vũ đứng một bên hồi lâu mà chẳng động thủ. Bọn họ vốn chỉ muốn nhìn Lăng Miểu mất mặt, ai ngờ nàng lại thật sự gϊếŧ được báo yêu.
Hơn nữa… Lăng Miểu này, từ khi nào lại nói năng sắc bén như vậy?
Thấy Trình Cẩm Thư và Lăng Miểu không nói gì thêm, ánh mắt của các đệ tử còn lại đồng loạt đổ dồn về phía Lăng Vũ.