Các điểm tham quan chưa được khai thác du lịch thường ít người và khá yên tĩnh, hầu như chẳng có khách du lịch nào khác, nhưng cơ sở vật chất cũng khá thô sơ.
Theo con đường thẳng ra đảo, những toà nhà hai bên đường đã khá cũ kỹ, tường lốm đốm dây leo chằng chịt, ánh đèn đường mờ ảo khiến người ta có cảm giác như đang du hành về những năm 1990.
Trên đảo hầu như không có người trẻ nào, họ tình cờ gặp một người phụ nữ lớn tuổi nhiệt tình và hỏi họ đi đâu. Sau khi nghe nói đang tìm vị trí của khách sạn duy nhất trên đảo, bà nhiệt tình đưa họ đến đó.
Ở một nơi hẻo lánh như vậy, môi trường của khách sạn không thể nói là rất tốt.
Cái gọi là phòng đôi sang trọng rộng chưa đến 20 mét vuông, sau khi trải vali xuống sàn,
trong phòng không còn nhiều chỗ để đứng.
Tấm ga trải giường ố vàng còn có mùi ẩm ướt, như thể bị độ ẩm trong không khí lây lan, dù thế nào cũng không thể rũ bỏ được.
Bên phía đoàn đội đã báo trước với Dung Kha nên mang theo túi ngủ dùng một lần nên cậu không quan tâm nhiều đến môi trường lắm.
Chỉ là không biết “thái tử gia” bên cạnh có quen được hay không.
Đoàn chụp ảnh dùng bữa tối tại một nhà hàng tiện lợi cạnh bến tàu. Sau khi xác nhận ngắn gọn về quá trình quay chụp cho ngày mai, họ bắt đầu hoạt động tự do.
Có người đi đến bãi biển, có người đi dạo quanh đảo, người thì đến địa điểm quay chụp khảo sát, còn Dung Khả trở về phòng xem xét nội dung kế hoạch.
Sáng nay cậu mới nhận được kế hoạch chi tiết từ Trang Khương.
Hóa ra “yếu tố bạo kích nhẹ” mà Diêm Trí nhắc đến không phải là thứ gì đó đẫm máu mà ám chỉ Dung Kha đang trang điểm kiểu bị thương.
Chủ đề của trang bìa là một chàng tiên cá vô gia cư, Dung Kha sẽ tạo hình với một chiếc đuôi cá, hai đường nhân ngư dưới cơ bụng gần như lộ ra hoàn toàn, đến mức nếu không cẩn thận sẽ bị lộ.
Cậu cũng sẽ đeo đồ trang sức bằng ngọc trai, thể hiện sự tương phản rõ rệt với những vết thương trên cơ thể.
Chỉ cần nhìn vào bản vẽ concept, Dung Kha cũng có thể cảm nhận được trang bìa này sẽ có chiều sâu đến mức nào.
Thay vì chỉ tập trung vào doanh số, rõ ràng Diêm Trí muốn thể hiện điều gì đó sâu sắc hơn. Ngay cả Dung Kha, người không quan tâm đến thời trang, cũng có thể thấy được hắn muốn thu hút sự chú ý của mọi người đến thời trang và môi trường biển.
Đồng thời, hắn cũng không làm mất đi phong cách thời trang của mình, ít nhất xét từ bản
vẽ ý tưởng, Dung Kha sẽ được chụp ảnh rất thẩm mỹ.
Trong điện thoại đột nhiên hiện lên thông báo WeChat, Dung Kha liếc nhìn một cái, là tin
nhắn của Diêm Trí.
Diêm Trí: [Phòng tắm của cậu có dùng được không?]
Những người đi du lịch cùng nhau sẽ thường hỏi nhau câu này. Đa phần đều là có gì đó không ổn với vòi sen trong phòng riêng của họ, chẳng hạn như không có nước nóng, và họ muốn biết liệu phòng khác có bị thế không.
Dung Kha không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản trả lời một chữ: [Được.]
Chưa đầy nửa phút sau đã có tiếng gõ cửa, Diêm Trí vắt một chiếc khăn tắm trên vai, cầm quần áo trên tay đi thẳng qua Dung Kha đang mở cửa rồi bước vào phòng: “Tôi sẽ xong nhanh thôi.”
Dung Kha đứng ngoài cửa sửng sốt: “Anh muốn tắm ở phòng tôi á?”
“Tôi mới hỏi cậu còn gì." Diêm Trí đáp.
Ngôn ngữ Trung Quốc quả thực bác đại tinh thâm. Sự hiểu biết của Dung Kha về “có được không” ám chỉ hành vi đó có thể được hoàn thành một cách khách quan hay không, trong khi “có được không” trong miệng Diêm Trí ám chỉ việc nó có được chủ quan cho phép hay không.
“Sao anh không tắm ở phòng anh?” Dung Khả hỏi.
“Ống nước bị hỏng, nước không ra được.” Diêm Trí bảo: “Ông chủ nói ngày mai sẽ thay cái mới.”
Nhìn thấy Diêm Trí đang muốn đi vào phòng tắm, Dung Kha tạm thời đóng cửa lại, gọi: “Diêm Trí.”
Diêm Trí dừng lại, quay đầu nhìn Dung Kha.
Dung Kha cố ý không nói thêm gì nữa, hy vọng Diêm Trí hiểu được ý của mình, nhưng có người hiển nhiên không hiểu, nhìn Dung Kha với vẻ mặt "Sao vậy?"
Dung Kha bỏ cuộc, nói: “Chắc chắn anh là gay.”
Bỏ qua việc không có nhiều trai thẳng ở trong giới thời trang, Dung Kha đã từng nghi ngờ về việc giới tính của Diêm Trí ngay từ lần đầu họ gặp mặt.
“Ừ.” Yến Chi hào phóng thừa nhận, “Thì sao?”
Thì sao?
Hai người có cùng xu hướng tính dục, người ngoài sẽ nghĩ sao nếu họ sang phòng nhau tắm vào lúc nửa đêm?
Tất nhiên là với trường hợp của khách sạn này, Dung Kha biết rằng phòng tắm của Diêm Trí có vấn đề, nhưng ít nhất trong mắt Diêm Trí, Dung Kha vẫn là một người đàn ông đã có gia đình, không phải nên tránh tị hiềm à?
“À, không cần lo.” Diêm Trí dường như cuối cùng cũng hiểu được ý của Dung Kha, “Tôi không phải người bình thường.”
Vừa nói, hắn vừa cởi tay áo ngắn, để lộ phần thân trên rõ ràng. Hắn giữ cửa phòng tắm và hỏi: "Tôi vào được chưa?"
Dung Khả: "..." Được rồi.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, trên tấm kính mờ hiện rõ bóng người.
Dung Kha dựa vào đầu giường đọc kế hoạch, cố gắng không bị tiếng nước làm phân tâm, điều mà cậu không biết là vào lúc này, cư dân mạng đã bắt đầu ăn dưa của cậu rồi —
[Đù má, MQ đang chụp ảnh bìa trên đảo, có người nhìn thấy YZ vào phòng của RK] (YZ là yanzhi Diêm Trí; RK là Rongke Dung Kha)
- RK có thể giành được suất chụp ảnh bìa số năm mới của MQ chắc chắn là có liên quan
đến YZ.
- Rõ ràng quá rồi còn gì, nếu không thì sao anh ta lại ở đó?
- Người mới đến, RK và YZ là ai?
- Mạn phép hỏi, ai ở trên vậy?
- RK, YZ là kiểu đẹp hơn
- Tin chuẩn đây, YZ rời khỏi phòng sau chưa đầy 15 phút
- Vcl, sức chịu đựng của RK tệ quá vậy?
- Nhưng nhìn thế nào thì tôi cũng có cảm giác YZ ở trên í?
- Không thể nào, vẻ đẹp đó không thể tồn tại được hơn mười lăm phút đâu, một phiếu cho RK trên.
Buổi chụp hình ngày hôm sau phải bắt kịp ánh bình minh nên cả nhóm đã đến bãi biển cát trắng từ rất sớm.
Những bãi biển cát trắng ở các vùng khác của đất nước đã được phát triển thành những khu du lịch chật kín người. Tuy nhiên, hòn đảo xa xôi này vẫn còn rất hoang sơ, trở thành một địa điểm quay chụp tuyệt vời.
Dung Kha mang chiếc đuôi cá dài hai mét vào trong lều tạm. Hai chuyên viên trang điểm thực hiện nhiệm vụ của mình, một người trang điểm mặt và cơ thể, người còn lại vẽ vảy cá lên eo và bụng để nơi tiếp xúc với đuôi cá trông không lạc lõng.
Cọ vẽ mềm mại lướt trên da khiến Dung Kha cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Đang lúc thợ trang điểm đang chỉnh lại đuôi cá, Diêm Trí ở một bên ngăn cô lại: “Thế này được rồi.”
Thợ trang điểm không vẽ tiếp nữa, nhưng Dung Khả lại nói: “Có thể tiếp tục.”
“Cậu chắc chắn chứ?” Diêm Trí nói: “Có thể sẽ có tóc rụng.”
Hắn nói khá lịch sự, sử dụng từ tóc.
"Tôi đã xử lý trước rồi." Dung Kha nói.
Chụp ảnh cũng giống như quay phim, vì Dung Kha đã biết trước kiểu trang điểm này nên đương nhiên sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng.
Diêm Trí hơi kinh ngạc, liếc nhìn Dung Kha rồi tò mò hỏi: “Bình thường cậu cũng hay xử lý lắm à?”
Hai chuyên viên trang điểm đồng loạt vểnh tai lên như thể họ ngửi thấy mùi dưa.
Dung Kha cố nhịn không trợn mắt, dùng ánh mắt nói với Diêm Trí: Im đi.
Sau khi trang điểm xong, nhà tạo mẫu lấy ra bộ trang sức ngọc trai do hãng tài trợ cẩn thận đính lên khuôn mặt vốn đẹp trai của Dung Kha, khiến gương mặt cậu trở nên mềm mại hơn một chút.
Dung Kha nhìn mình trong gương, cảm thấy xa lạ hơn bao giờ hết.
Lúc này, bình minh đã ló rạng, đúng là thời điểm thích hợp để chụp ảnh, nhưng bấy giờ mọi người mới nhận ra một vấn đề - làm cách nào để di chuyển Dung Kha xuống nước được?
Dung Kha không thể tự mình nhảy qua, nếu không đuôi cá vất vả lắm mới trang trí xong sẽ rối tung lên.
Hình như chỉ còn lại một cách —
Trong lúc mọi người đang thảo luận xem ai sẽ bế Dung Kha, Diêm Trí đã cúi xuống bế Dung Kha lên.
Cơ thể cậu đột nhiên bay lên không trung, Dung Kha sửng sốt một chút rồi vô thức đưa
một tay ôm lấy vai Diêm Trí.
Thoáng chốc, vẻ mặt cả hai người đều có chút thay đổi. Dung Kha cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngón tay của Diêm Trí vô tình chạm vào một chỗ nhạy cảm của mình.
“Xin lỗi.” Diêm Trí xin lỗi, lập tức rút ngón tay ra: “Tôi rất ít khi ôm người, nên không để ý.”
Chỗ bị cọ xát hơi ửng đỏ, Dung Kha ngoảnh mặt đi không trả lời.
Những bức ảnh dưới bình minh chỉ cần chụp bóng lưng từ sau, Dung Kha khá thoải mái, nhưng khi trời một sáng hơn, yêu cầu của nhϊếp ảnh gia đối với biểu cảm của cậu càng ngày càng cao.
"Cảm xúc mạnh hơn một chút, đừng gò ép!"
Nhϊếp ảnh gia nổi tiếng được Diêm Trí đặc biệt mời đến tính cách khá nóng nảy, ban đầu anh ta tương đối khách sáo với Dung Kha, nhưng cũng dần dần mất kiên nhẫn.
"Bây giờ nếu nhà cậu bị phá thì cậu cũng vẫn thờ ơ thế à?"
Dung Kha đã cố gắng hết sức để thể hiện nhiều cảm xúc hơn.
"Hời hợt quá! Sâu sắc hơn nữa đi!"
Dung Kha dần dần trở nên lo lắng.
"Cậu đang nghĩ cái quái gì thế? Cảm xúc đâu? Chết tiệt, lãng phí thời gian quá."
Dung Kha quả thực không quen đeo trang sức ngọc trai, cậu cảm thấy vô cùng lúng túng nên dù có thế nào cũng không tìm được cảm xúc.
Nhϊếp ảnh gia tạm dừng chụp ảnh, đi nơi khác hút thuốc. Diêm Trí đi dép tông xuống chỗ nước nông, ngồi xổm xuống trước mặt Dung Kha: "Cậu không sao chứ?"
“Không sao.” Dung Kha khẽ nhíu mày. Cậu không muốn lãng phí thời gian của người khác vì sự thiếu chuyên nghiệp của mình.
Thợ trang điểm đến dặm lại, Diêm Trí xua tay bảo mọi người rời đi trước sau đó tự mình chỉnh lại đuôi cá cho Dung Kha, đoạn tháo chiếc trâm cài ngọc trai trên đầu cậu kẹp ra sau tai, hỏi: "Cậu có biết phong cách trang điểm của cậu hôm nay là gì không?"
Dung Kha nói cậu không biết.
Cậu chỉ cảm thấy rất khó xử.
"Xu hướng phổ biến bây giờ là sự mơ hồ về giới tính." Diêm Trí nói.
Dung Kha dần hiểu được: “Phi giới tính?”
“Có thể nói như vậy.” Diêm Trí nói: “Nhưng phong cách phi giới tính phổ biến hiện nay lại là cố tình giảm bớt đặc điểm giới tính vốn có của bản thân để đạt được hiệu quả không phân biệt nam nữ. Điều tôi muốn không phải như thế. Tôi muốn những đặc điểm vốn có đó được giữ lại và thêm vào những đặc điểm mới để đạt được sự cân bằng."
“Nếu cậu không có đặc điểm giới tính nam rõ ràng thì khi đeo trang sức đẹp như vậy, khí chất của cậu sẽ chỉ bị trang sức đè nén và trở nên hoàn toàn nữ tính.”
"Nhưng nếu cậu quá cứng rắn và không có chỗ cho trí tưởng tượng, loại trang sức này sẽ
chỉ khiến cậu trông lúng túng."
"Cậu có một sự cân bằng rất hoàn hảo. Cậu có khuôn mặt đẹp, cơ bắp cân đối, thêm vào trang sức ngọc trai chính là đạt được sự cân bằng mà tôi mong muốn."
“Không phải ai cũng có thể đạt được đến mức đó.” Diêm Trí giơ tay ôm lấy một bên mặt Dung Kha, khiến chóp mũi của bọn họ gần như chạm vào nhau. “Tin tôi đi, Dung Kha, cậu hoàn toàn có thể làm chủ được nó."
Nói xong những lời này, Diêm Trí xỏ dép tông rồi quay trở lại bờ biển, ra hiệu cho thợ trang điểm tiếp tục chỉnh trang lại cho cậu.
Dung Kha im lặng ngồi trong nước, nhớ lại sự tự tin vừa nhìn thấy trong mắt Diêm Trí, cảm giác khó chịu chợt biến mất.
Lần đầu tiên cậu nghe được lời giải mã thời trang từ người khác. Hóa ra thời trang không phải là thứ không thể chạm tới, hoá ra thời trang có thể được diễn đạt bằng ngôn ngữ chính xác.
Sau khi hiểu được diễn giải, cậu cũng biết cách thể hiện.
Buổi chụp hình sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sau khi chụp xong chủ đề chàng tiên cá cho
trang bìa, Dung Kha thay trang phục khác và chụp ảnh các trang bên trong.
Buổi chụp hình này được tài trợ bởi một thương hiệu xa xỉ hàng đầu của nước ngoài - chắc chắn là có được nhờ mối quan hệ của Diêm Trí. Mặc dù đây là lần đầu tiên trong đời Dung Kha diện thời trang cao cấp nhưng những bộ cánh này như thể được sinh ra dành cho cậu Ngay cả nhϊếp ảnh gia ban đầu cũng không thích cậu cũng khen ngợi biểu cảm và khả năng cân đồ của cậu.
Chụp ảnh không mất nhiều thời gian như quay phim. Việc quay phim sẽ không kết thúc khi trời chưa tối muộn.
Sau một ngày bận rộn, đoàn người đều đến nhà hàng tiện lợi chơi bài và trò chuyện. Dung Kha
không quen với những người này nên sau khi tẩy trang, cậu trực tiếp trở về khách sạn.
Mà khi cậu vừa mới tắm rửa xong đã nhận được tin nhắn của Diêm Trí: [Đi uống rượu không?]
Nghĩ lại thì có lẽ Diêm Trí chưa quen biết nhiều với những người ở MQ. Chắc hắn cũng ở một mình trong phòng giống như Dung Kha.
Dung Kha trả lời: "Đi".
Hai người gặp nhau ở cửa phòng, Diêm Trí đã thay quần áo, chứng tỏ ống nước trong phòng đã được sửa.
“Uống ở đâu?” Dung Kha hỏi.
"Biển?" Yến Chí nói.
"Được thôi."
Hai người ra khỏi khách sạn, chậm rãi đi về phía bãi biển, nhưng đi chưa được bao lâu, Diêm Trí đã sờ vào túi quần nói: “Chờ một chút, tôi quên mang theo điện thoại di động, chỉ sợ có vài tin nhắn công việc.”
Những người làm hậu kỳ chắc bây giờ đã bắt đầu tăng ca, kiểu gì cũng cần liên hệ với Diêm Trí. Dung Kha nghĩ Diêm Trí đang bận nên nói: “Được.”
Trên đường không có người qua lại, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng điện của đèn đường.
Dung Kha đang chán nản lướt điện thoại dưới ánh đèn đường, đúng lúc này một bóng đen đột nhiên xông đến nắm lấy cổ tay cậu kéo vào con hẻm tối tăm.
Cái bóng đeo mặt nạ và đội mũ bóng chày, Dung Kha gần như nhận ra gã ngay lập tức.
"Em đã ngủ với Diêm Trí ư?" Tưởng Tư tháo khẩu trang ra rồi hỏi.
Dung Kha nhíu mày: "Anh đang nói cái gì đấy?"
“Tối qua có người nhìn thấy Diêm Trí vào phòng em.”
*
Cùng lúc đó.
Diêm Trí ra khỏi khách sạn, quay trở lại con đường hai người đã tách ra nhưng không thấy Dung Kha đâu.
Mới chưa đầy 5 phút mà đã đi đâu rồi?
Hắn nhìn quanh một lần nữa, xác nhận đúng là họ đã tách ra ở đây mà.
Diêm Trí đứng đó, nghi ngờ: “Mình lại lạc đường ư?”
*
Lời tác giả: Tôi không bị lạc, nhưng Dung Kha lại bị mất tích, chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm?
Hết chương 7.