Định Luật Quán Tính

Chương 6: Cái gọi là hướng dẫn

Cập cúp máy một lần, gã gọi lại một lần, cũng chẳng biết vừa nãy là ai cúp máy nhanh thế nữa.

Dung Kha đã nói xong những gì cần nói, cậu không muốn tranh cãi gì với Tưởng Tư nữa nên đã thêm số người ta vào danh sách chặn.

Những cuộc gọi làm phiền cuối cùng cũng dừng lại, nhưng tin nhắn trên weibo thì chưa.

Bài đăng mới nhất trên weibo của Dung Kha là chúc mừng quốc khánh, vốn chỉ có khoảng hơn chục bình luận, bây giờ ở phần bình luận đã bị một đống người ăn dưa chiếm giữ.

*ăn dưa = hóng hớt

[Phổ cập cho mọi người, đây là anh chàng với yết hầu thần tiên trong Liệt Hoả Trọng Án.]

[Làng giải trí trong nước có anh đẹp trai chất lượng cao cỡ này mà tôi lại không biết ư?]

[Đi theo Diêm Trí đến đây, tự hỏi rốt cuộc là loại dưa gì?]

[Chết thật, bảo bối của tôi bị người ta phát hiện (cười khóc)]

[Người này có lai lịch như nào vậy? MQ sắp trải qua một cuộc cải cách lớn rồi.]

Dung Kha xem xét kỹ, không thấy có bình luận nào không thiện ý.

Nhưng cậu biết rõ, đây chẳng qua là vì fan Tưởng Tư còn chưa đến.

Cậu thoát khỏi weibo, bấm vào hộp thoại với Diêm Trí, nhập tin nhắn được một nửa rồi lại xoá đi, Dung Kha trực tiếp gọi điện thoại.

Khác với nhạc chờ thông thường, nhạc chờ của Diêm Trí là Viva La Vida. Lúc nhạc chờ vang lên, Dung Kha không khỏi sửng sốt. Đúng là biết chơi.

“Alo?” Giọng nói của Diêm Trí vang lên, vẫn nhàn nhã như thể hắn không phải là người mới quẳng một quả bom xuống weibo.

“Xoá bài trên weibo đi,” Dung Kha nói, “Anh không đắc tội nổi với fan của Tưởng Tư đâu.”

Dù sao thì gã cũng là lưu lượng hàng đầu, không thể coi thường sức chiến đấu của fan gã. Fan của Tưởng Tư còn được gọi là cuộn len thép, bất cứ nơi nào họ đi qua, cỏ đều không thể mọc lại.

Kiểm soát, khống bình, cày số liệu, các vụ cãi cọ thảm sát trên weibo là điều thường xuyên xảy ra.

Nếu Diêm Trí mới dùng weibo mà phần bình luận đã bị fan Tưởng Tư giẫm nát thì hình như không được hay cho lắm.

Nhưng Diêm Trí lại như không nghe rõ: “Tôi đắc tội ai cơ?”

“Fan của Tưởng Tư.” Dung Kha sợ Diêm Trí không hiểu được môi trường trên weibo, nên bổ sung thêm, “Họ rất đáng sợ.”

Diêm Trí hỏi: “Cậu cho rằng tôi sẽ sợ ư?”

Không biết có phải Dung Kha hiểu lầm hay không, nhưng trong giọng điệu lạnh nhạt của Diêm Trí lại nghe ra thái độ muốn chấn chỉnh lại giới giải trí.

Cậu thở ra một hơi, nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”

“Cảm ơn, nhưng tôi có chút tò mò,” Diêm Trí nói, “Cậu sợ fan của bạn trai mình bắt nạt tôi à?”

Ha. Dung Kha không còn gì để nói.

Thân phận của cậu đúng là có hơi tế nhị, Diêm Trí đã loại Tưởng Tư, sao còn phải quan tâm đến gã làm gì?

“Tôi là sợ,” Cậu nói tiếp, “Anh sẽ liên luỵ đến tôi.”

Dù sao Diêm Trí đã bất cẩn kéo cậu vào thì cậu cũng sẽ trở thành mục tiêu cho những cuộn len thép kia.

“Ai lại thế?” Diêm Trí thản nhiên, “Tôi còn tưởng bạn trai cậu sẽ bảo vệ cậu.”

Dung Kha: “...”

Cũng đúng, dưới góc độ của Diêm Trí, sao Tưởng Tư có thể cho phép fan của mình đi tấn công Dung Kha được?

… Khoan đã.

Dung Kha chợt nhận ra, không phải Diêm Trí mới là người gây ra rắc rối à?

Đặt Tưởng Tư vào tình thế khó xử, nếu gã để fan của mình xúc phạm Dung Kha thì đó chắc chắn là “không đủ tư cách làm bạn trai". Nếu gã không cho phép thì chỉ có thể ủng hộ hành động của Diêm Trí, có khác nào ngậm bồ hòn làm ngọt chứ.

Trước đây Dung Kha luôn thấy Diêm Trí là thái tử gia không biết khói lửa nhân gian, sợ bị người ta làm khó dễ. Bây giờ xem ra cậu mới là người bị người đẹp này lừa vòng vòng.

Nhưng điều duy nhất mà hắn tính sai là chuyện Dung Kha đã chia tay với Tưởng Tư, khả năng cao là cậu sẽ bị tổn thương nặng nề rồi.

Là như vậy nhỉ.

Dung Kha thản nhiên nghĩ, việc tệ nhất mà cậu có thể làm bây giờ là xoá weibo.

“Chúng ta chỉ đạt được thoả thuận miệng, anh không sợ tôi nuốt lời à?” Cậu hỏi.

“Nếu cậu đã đồng ý thì tôi sẽ không để cậu được nuốt lời đâu.” Diêm Trí nói, “Người đại diện của cậu cũng mới liên lạc với tôi, cậu không biết à?”

Dung Kha thật sự không biết.

Sự im lặng ngắn ngủi dường như khiến Diêm Trí nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: “Người đại diện của cậu không quan tâm đến cậu à?”

Dung Kha cho rằng mình và Diêm Trí chưa đủ thân quen đến mức có thể thảo luận về chủ đề này, nên chỉ qua loa nói: “Không.”

“Chị ta nói sau này tốt nhất đừng liên hệ với chị ta nữa, cứ liên lạc thẳng với cậu.”

Lúc Diêm Trí nói lại câu này, không hiểu sao Dung Kha nghe được ý tứ đồng ý.

Cậu đáp: “Sao cũng được.”

Cậu không nghĩ mình và Diêm Trí sẽ còn có liên lạc gì sau lần chụp ảnh bìa này.

Cuộc gọi thoại vừa mới tắt, một yêu cầu gọi thoại khác lập tức hiện lên, là Tưởng Tư.

Có hơn 20 tin wechat chưa đọc, tin đầu tiên là [Em có định chụp ảnh bìa cho MQ không?]

Mấy tin bên dưới toàn là tin nhắn thoại, với gọi điện nhưng không được nghe.

Lúc này Dung Kha không rảnh nói chuyện với gã, trực tiếp cho gã vào danh sách đen.

Vừa hay Trang Khương gọi đến.

Hai người cả năm không liên lạc với nhau được mấy lần, hiếm thấy cô chủ động tìm đến Dung Kha.

Dung Kha ấn nghe: “Chị Trang.”

“Diêm Trí liên lạc với cậu, sao cậu lại không báo trước với tôi?” Trang Khương hỏi.

Giọng điệu không được cho là trách móc nhưng vẫn khiến Dung Kha khó chịu.

“Không phải anh ta liên lạc với chị trước à?” Dung Kha nói.

Cậu không nói nửa câu sau: Tôi cũng có hỏi chị đâu.

“Cậu không hợp với ảnh bìa này,” Trang Khương giải thích, rồi bổ sung thêm: “Nhưng nếu Diêm Trí muốn cậu chụp thì chúng tôi không thể không đồng ý. Hợp đồng phải do công ty ký nhưng bây giờ công ty không đủ nguồn lực, tôi cũng không thể tìm trợ lý cho cậu được, cậu thấy thế nào?”

Dung Kha không cần phải chia cho công ty phần thu nhập cậu nhận được từ những công việc khác cậu làm ngày thường.

Nhưng việc lớn như chụp ảnh bìa cho MQ thì kiểu gì cũng không được coi là việc khác. Dung Kha đành phải chia cho công ty một phần nhất định theo tỷ lệ trong hợp đồng, nhưng ngay cả một người trợ lý mà cũng không có.

Đại khái Trang Khương cũng biết chuyện này hơi quá đáng, nên nói thêm: “Cậu đừng lo, cậu không cần nghĩ đến chuyện sau khi chụp xong, chỉ cần đi theo đoàn chụp là được.”

Dung Kha mím môi: “Được.”

“Dung Kha.” Trang Khương nói với giọng cảnh cáo, “Hợp đồng chỉ còn chưa đầy hai năm, chỉ cần cậu yên phận thì anh Trâu sẽ không làm khó cậu đâu.”

Dung Kha bình tĩnh nói: “Tôi rất yên phận.”

“Cậu không nên nhận trang bìa này,” Trang Khương nói, “Nhưng xét đến cậu vì Tưởng Tư mà cảm xúc không tốt, lần này chúng ta coi như bỏ qua, lần sau sẽ không thế nữa đâu.”

Dung Kha chỉ thấy nực cười, nhưng cậu còn có thể làm gì khác?

Công ty không thể vì Dung Kha mà chọc đến Diêm Trí, nếu không nghệ sĩ của công ty sẽ có thể không còn cơ hội được tiếp xúc với MQ nữa.

Nghe như họ để cậu được hời, nhưng thực tế là họ chẳng thể làm gì khác.

Nhưng Trang Khương vẫn giữ lời, Dung Kha không cần lo lắng về những chuyện sau này, trong hợp đồng thoả thuận rất nhiều điều khoản để đảm bảo cho chuyến đi của Dung Kha.

Cô đúng là một người đại diện có năng lực, chỉ tiếc là cô lựa chọn làm việc cho công ty chứ không phải Dung Kha.

*

Về phần Tưởng Tư, gã đang trong đoàn làm phim, tạm thời không thể phân thân.

Nhưng điều mà Dung Kha không ngờ tới là, đúng như lời Diêm Trí nói, gã đã đăng một bài viết trên weibo về việc MQ thay người, nói là gã chủ động huỷ hợp tác do lịch trình không khớp nhau. Dung Kha cũng là một diễn viên rất giỏi, họ có mối quan hệ cá nhân rất tốt nên gã mong fan sẽ không làm phiền Dung Kha.

Đồng thời gã còn nhờ trợ lý nói với Dung Kha, sau khi gã trở về sẽ bàn bạc lại mọi chuyện, nhưng Dung Kha lười để ý đến gã nên cũng được yên tĩnh mấy ngày.

*

Ảnh bìa được chụp trên một hòn đảo hẻo lánh với bãi biển cát trắng trải dài, khung cảnh tuyệt đẹp vì chưa bị khai thác du lịch quá mức.

Đúng như Trang Khương nói, Dung Kha chỉ việc mang người đi, toàn bộ việc chụp ảnh trang điểm đều giao cho đoàn đội MQ của Diêm Trí.

“Dung Kha?”

Trên tàu, Dung Kha đang thư giãn đầu óc tận hưởng gió biển thì Diêm Trí đột nhiên gọi cậu.

Cậu nghe tiếng quay lại, nghe thấy một âm thanh “tách", bức ảnh ra lò.

Kể từ lúc lên đây, Diêm Trí đã nghịch chiếc Hasselblad của mình suốt.

Ngư dân, bến tàu, hải âu đều trở thành tư liệu nhϊếp ảnh của hắn, bây giờ Dung Kha cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy Diêm Trí đang chăm chú xem lại ảnh, Dung Kha cũng chuyển sự chú ý của mình ra ngoài khơi.

Cuối tháng 10, thời tiết mát mẻ hơn, con tàu dần hướng về phía nam thì nắng cũng dìu dịu.

Tiếng gọi “Dung Kha" lại vang lên, Dung Kha không muốn quay lại rồi bị Diêm Trí chụp một bức ảnh khác nữa đâu.

Cảm giác như bị một đứa trẻ nghịch ngợm quấy rầy hết lần này đến lần khác, Dung Kha không nhịn được bảo: “Nếu chụp thêm ảnh thì là giá khác đấy.”

Diêm Trí ngẩng đầu khỏi máy ảnh, nhìn Dung Kha qua cặp kính râm rồi hỏi: “Giá bao nhiêu?”

Dung Kha chỉ tuỳ tiện nói, cũng không thật sự muốn thêm tiền.

Cậu đang định quay đầu đi thì nghe Diêm Trí nói tiếp: “Hay tôi cũng cho cậu lén chụp tôi, miễn phí, coi như chúng ta hoà nhau. Thế nào?”

Ai muốn lén chụp ảnh anh? Dung Kha nghĩ thầm.

Nhưng nhìn vẻ mặt Diêm Trí, cậu không muốn mình bị vào thế yếu nên không nói thêm gì nữa.

“Anh muốn có cảm giác như thế nào?” Dung Kha hỏi, “Cứ chụp đi, tôi có thể tạo dáng cho anh.”

“Thật không?” Diêm Trí đúng là hứng thú hơn, “Vậy cậu tựa vào lan can cho tôi chụp đi.”

Nói là muốn chụp ảnh, trong chuyến đi kéo dài một giờ đồng hồ, Diêm Trí chụp được không biết bao nhiêu là ảnh của Dung Kha.

Trên boong, đuôi tàu, trong cabin, lúc đầu Dung Kha rất hợp tác, nhưng sau đó dần dần phân tâm, chỉ có điều Diêm Trí lại muốn cậu ở trong trạng thái này nên càng hứng chụp hơn.

“Nhìn.” Diêm Trí duỗi tay ra, búng ngón tay giữa không trung để hấp dẫn ánh mắt của Dung Kha.

“Thêm chút cảm xúc… nữa đi, bây giờ thì thu cảm xúc lại… tốt.”

Cậu không biết đã chụp được bao nhiêu tấm, nhưng mãi đến khi tàu sắp vào bến thì Diêm Trí mới dừng lại.

Lúc này mặt trời đã dần lặn, cabin nhuốm màu đỏ rực pha chút ánh sáng vàng từ nước biển ánh lên.

Hai người ngồi ghế sau cách xa những người khác, Diêm Trí đưa máy ảnh cho Dung Kha rồi hỏi: “Muốn xem không?”

Dung Kha nghiêng người nhìn.

Màn hình máy ảnh không lớn, hai người gần như chạm trán nhau.

Những bức ảnh lướt qua, phải nói là Diêm Trí thật sự rất giỏi chụp ảnh, hắn đã thể hiện sống động cảm giác cô độc của Dung Kha.

Chỉ là bộ quần áo thường ngày cùng chút vật dụng cũ kỹ lại có cảm giác như một bom tấn thời trang dưới bàn tay Diêm Trí.

“Chụp đẹp quá.” Dung Kha nói.

“Cậu rất dễ uốn nắn.” Diêm Trí nói, “Chụp luyện tay rất được.”

“...” Dung Kha cạn lời, “Cái đó gọi là hướng dẫn.”

“Ồ, thứ lỗi cho tiếng Trung kém cỏi của tôi.” Diêm Trí ngước mắt lên khỏi máy ảnh, nhìn Dung Kha rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ hướng dẫn cậu thật tốt.”

*

Lời tác giả:

Dung Kha: Tôi lại thấy tiếng Trung của anh giỏi lắm.

Hết chương 6.