Nhận ra có vẻ là mình đã bỏ lỡ một số chuyện, Dung Kha hỏi: “Tôi từ chối anh á?”
“Chụp ảnh bìa.” Diêm Trí nói, “Người đại diện của cậu nói cậu không có hứng thú.”
Dù còn bối rối nhưng Dung Kha đã nhanh chóng nhận ra chính Trang Khương đã từ chối Diêm Trí mà không nói gì với cậu.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
“Ảnh bìa nào?” Cậu hỏi.
“Ảnh bìa số đầu năm mới của MQ.” Diêm Trí nghiêng đầu nhìn Dung Kha, “Người đại diện của cậu không nói gì với cậu à?”
Dung Kha hơi sửng sốt.
Cho cậu lên ảnh bìa số đầu năm của MQ á?
Chuyện này quá mức xa vời.
Thêm vào chuyện Tưởng Tư bị loại sau khi Diêm Trí lên làm cố vấn, Dung Kha không khỏi nảy ra một ý tưởng kỳ cục. Chẳng lẽ Diêm Trí là một thẩm phán buôn chuyện, sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì muốn đòi lại “công lý" nên mới đổi ứng cử viên từ Tưởng Tư sang cho Dung Kha?
— Suy nghĩ này còn kỳ cục hơn.
“Kiểu tạp chí của các anh", Thứ lỗi cho Dung Kha vì cậu rất ít khi tiếp xúc với giới thời trang nên cậu chỉ có thể miêu tả MQ là “kiểu tạp chí của các anh", “Không phải rất khắt khe sao?”
“Rất khắt khe", lúc này Diêm Trí cũng ý thức được Dung Kha chưa hề nhận được offer từ phía hắn, “Bình thường tôi sẽ không đích thân đến gặp ai.”
Nếu cậu là một người mới gia nhập giới thời trang, được Diêm Trí tán thành có lẽ sẽ hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn.
Nhưng tâm trạng của Dung Kha vẫn bình tĩnh giống như một người không mấy quan tâm đến võ thuật, tự nhiên gặp được một cao thủ nói với cậu là cậu có xương cốt phi phàm nên muốn dạy cho cậu những công pháp bí tịch truyền thừa, cậu sẽ chẳng phản ứng gì nhiều.
“Hình như tôi không đáp ứng được tiêu chuẩn lựa chọn của anh đâu.” Dung Kha nói.
Không có danh tiếng, không có tác phẩm, nếu lên trang bìa số đầu năm thì sẽ chỉ hạ thấp uy tín của tạp chí mà thôi.
“Tôi nói là cậu đáp ứng tiêu chuẩn của tôi,” Diêm Trí nói, “Tôi mới là người quyết định cuối cùng ở MQ.”
Đây là kiểu nói chuyện hách dịch gì vậy?
Tuy Trang Khương không hỏi ý kiến Dung Kha, nhưng kể cả có hỏi thì Dung Kha cũng sẽ từ chối.
Một là, cậu tự mình biết mình không đủ tư cách.
Hơn nữa, cho dù Diêm Trí có muốn thay máu cho tạp chí thì Dung Kha cũng không có hứng thú làm người tiên phong, vì cậu biết một khi lên trang bìa, cậu sẽ bị chỉ trích.
Thứ hai, Diêm Trí nói đúng, Dung Kha vẫn phải cân nhắc đến Tưởng Tư.
Dù sao hai người cũng là người yêu, nếu cậu thật sự cướp đi trang bìa của Tưởng Tư thì không biết bạn trai kiêu ngạo của cậu sẽ tức giận đến mức nào.
Dung Kha đang định từ chối thì đúng lúc này có hai nhân viên đi ngang qua, một người nhìn điện thoại thì kinh ngạc không đi tiếp nữa, lớn tiếng nói: “Đậu xanh, Tưởng Tư come out!”
Một người khác vội vàng chạy sang: “Đâu? Đâu?”
“Weibo, nổ tung rồi, cậu tự mình xem đi!”
Dung Kha chợt lo lắng, vội vàng lấy điện thoại ra bấm vào weibo.
Và thấy trên hotsearch đúng là có tên Tưởng Tư, nhưng nhìn những chữ tiếp theo cậu không thể tin nổi.
#Tưởng_Tư_Liễu_Thanh_công_khai_yêu_đương
Dung Kha siết chặt điện thoại, đang định bấm vào xem thì tự nhiên có một bóng đen thùi lùi xuất hiện, hương nước hoa thơm ngát xộc vào mũi.
Là Diêm Trí thò đầu vào.
Hắn và Dung Kha đứng gần nhau đến mức vai họ sắp chạm nhau đến nơi.
Dung Kha cao 1m83, cậu nhìn thẳng sang, chắn trước tầm nhìn của cậu là Diêm Trí, người đang dòm vào điện thoại.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Dung Kha, Diêm Trí ngước mắt lên rồi giải thích: “Điện thoại của tôi không có weibo.”
Ý là: Cho tôi xem ké với.
Lúc này Dung Kha không có hơi đâu đi thảo luận chuyện khoảng cách, để Diêm Trí nhìn điện thoại mình rồi ấn vào xem hotsearch.
Cậu cứ nghĩ là do bên săn ảnh tung tin, ai ngờ lại là chính Tưởng Tư share lại bức thư tình của Liễu Thanh lên weibo, caption là một hình trái tim.
Dung Kha lặng người cầm điện thoại, ngón tay siết chặt đến nỗi trắng bệch.
Diêm Trí bên cạnh vẫn đang dùng tiếng Trung trôi chảy để nhẹ nhàng tóm tắt tình hình hiện tại: “Bạn trai cậu chính thức công khai với người khác rồi.”
Ngón tay cái Dung Kha vuốt lên thoát khỏi weibo, nhưng không thấy tin nhắn mới nào từ wechat.
Lúc này, trái tim cậu đã hoàn toàn chùng xuống.
Tưởng Tư thường ngày rất hay chú ý đến dư luận, theo ngôn ngữ mạng thì gã chính là người dùng 5G, không thể nào có chuyện gã không biết đến hotsearch của mình được.
— Không, nhất định là gã biết, dù sao weibo của Liễu Thanh là do chính gã share lại.
Nhưng gã lại không có bất kỳ lời giải thích nào cho Dung Kha, kể cả ngụy biện đây chỉ là truyền thông. Nhưng dù là wechat, tin nhắn hay gọi điện thì điện thoại của cậu vẫn luôn không có một thông báo nào.
Dung Kha đột nhiên nhớ đến ngày mình trở về Trung Quốc, Tưởng Tư rời khỏi phòng VIP để nói chuyện với Trang Khương.
Cố ý không để Dung Kha nghe được… chẳng lẽ lúc đó họ đang bàn chuyện này ư?
Dung Kha thật sự không nghĩ ra được lý do gì khác để gã phải giấu mình, trừ khi Tưởng Tư và Liễu Thanh đã có chuyện gì đó với nhau.
Bên cạnh lại đang có một vị Phật hưng phấn bừng bừng, Dung Kha không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc.
Cậu đè nén sự bối rối trong mắt, rút lại ý định từ chối ban đầu, lấy bao thuốc lá ra rồi đưa một điếu cho Diêm Trí, hỏi: “Anh có muốn hút thuốc không?”
Diêm Trí liếc nhìn nhãn hiệu thuốc lá rồi nhận lấy.
Không gian khá thoáng đãng, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi qua. Lúc Diêm Trí cúi đầu đến gần, đầu ngón tay gần như chạm vào cằm cậu.
Hai người đồng thời nhả khói, khuôn mặt Dung Kha nhìn sang hướng khác, trên mặt vẫn còn vết bầm khá rõ ràng.
Diêm Trí hút thuốc nhìn vết bầm, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo khoác đưa cho Dung Kha, ra hiệu bảo cậu lau đi.
Lúc này Dung Kha mới nhớ ra mình vẫn chưa tẩy trang, vừa mới đánh nhau với người ta một trận trong phim trường, có lẽ vẻ mặt cậu không được tốt cho lắm.
Nhưng với việc lau mặt bằng khăn tay thì…
Cậu sẽ lại phải giặt nó, khá là rắc rối.
Dung Kha cho rằng cuộc sống của mình không lịch sự đến mức đấy, nên trực tiếp lấy mu bàn tay bẩn thỉu lau đi lớp trang điểm trên gò má.
“Sao anh lại muốn tôi chụp ảnh bìa?” Làn khói cậu phả ra bị gió thổi ngược trở lại, Dung Kha hơi nheo mắt nhìn Diêm Trí, “Đừng nói với tôi là anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên ở tuần lễ thời trang đó.”
Nghe thế, trong mắt Diêm Trí hiện lên vẻ thích thú, hắn chợt nhận ra Dung Kha đã mang lại cho mình cảm giác rất khác trước đây.
Ít nhất vừa nãy hai người vẫn còn giữ phép xã giao giữa những người xa lạ, nội dung cuộc trò chuyện cũng không vượt quá phạm vi công việc.
Nhưng bây giờ hình như Dung Kha cũng lười để ý đến mấy cái xã giao kia, có chút gì đó tuỳ hứng muốn gì nói đấy.
“Không.” Diêm Trí nhếch khoé miệng, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, “Nếu tôi yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên thì tôi đã ở lại hút thêm điếu thuốc.”
“Ừm.” Dung Kha thản nhiên nói, “Vậy thì vì sao?”
“Hôm qua tôi đã xem bộ phim Liệt Hoả Trọng Án của cậu, cảnh cậu chết để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc.”
“Tôi muốn có một chút yếu tố bạo kích trong số đầu tiên của năm mới, tạo hình trong phim đó của cậu rất phù hợp với gu thẩm mỹ đó của tôi. Nếu cậu có thể chụp, tôi sẽ khiến cậu trở nên càng gợi cảm hơn nữa.” Diêm Trí dừng lại, đoạn nói thêm, “phạm vi bạo kích có thể hơi lớn, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để kiểm soát.”
“Liệt Hoả Trọng Án"...
Dung Kha không khỏi có chút phân tâm.
Bộ phim trinh thám đó là bộ phim đầu tay của cậu và Tưởng Tư. Tưởng Tư đóng vai nhân vật chính lúc còn trẻ, còn Dung Kha vào vai đồng đội của nhân vật chính đã hy sinh.
Khi đó Dung Kha đang là sinh viên năm cuối trường điện ảnh, còn Tưởng Tư là một anh chàng nghiệp dư đẹp trai được một quản lý phát hiện trên đường. Hai người gặp nhau qua bộ phim này, có cảm tình với nhau rồi cứ thế mà yêu nhau.
Vốn dĩ trong Liệt Hoả Trọng Án, Dung Kha là người nổi bật hơn.
Khi đó, cảnh cậu chết dựa vào đống đổ nát với yết hầu dính máu đã được một blogger cap lại rồi đăng lên với chú thích “Tôi muốn liếʍ máu của anh ấy", bài đó được share hơn chục nghìn lần.
Mặc dù lúc đó mục đích chính là để quảng bá cho bộ phim, nhưng thực sự Dung Kha đã nhận được một làn sóng nổi tiếng nhất định.
Nhưng rắc rối cũng đi kèm ngay sau đó.
Trâu Vĩ, ông chủ của công ty quản lý của cậu đã mời Dung Kha đi ăn riêng, trong bữa tối đó, lão bày tỏ ý muốn nâng đỡ cậu, thậm chí còn chạm vào yết hầu của cậu.
Từ khi đó, Dung Kha đã bị công ty phong sát.
Dung Kha chưa bao giờ nói cho Tưởng Tư biết lý do thực sự tại sao mình lại bị phong sát. Tưởng Tư luôn cho rằng cậu đã xúc phạm Trâu Vĩ khi từ chối xuất hiện trong chương trình tạp kỹ hài hước mà công ty sắp xếp cho cậu.
Thật ra, chương trình thực tế đó là do Trâu Vĩ muốn trả thù Dung Kha, nên hiển nhiên là Dung Kha không đi.
Không phải cậu không nghĩ đến chuyện chấm dứt hợp đồng.
Nhưng đối mặt với số tiền bồi thường cao ngất trời, Dung Kha không còn cách nào khác là chịu đựng, càng ngày cậu càng trở nên Phật hệ.
Những gì đã từng là tham vọng nay đã trở thành chỉ cần có cảnh để quay.
Dù bị công ty phong sát nhưng ít nhất những vai diễn cậu nhận đều là những vai cậu muốn đóng nên không thành vấn đề.
Hợp đồng năm năm, đã được ba năm rồi.
Trong ba năm qua, Dung Kha và Tưởng Tư cũng đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc trong sáng ở năm đầu tiên, nhưng Tưởng Tư ngày càng trở lên bận rộn, cả hai càng ngày càng có ít thời gian cho nhau.
Cũng giống như bây giờ, bạn trai của cậu đã chính thức công khai yêu đương với người khác, mà Dung Kha vẫn còn chưa biết mình thì được tính là gì.
Điện thoại để trong túi vẫn chẳng chút động đậy.
Tầm nhìn trống rỗng của cậu đột nhiên hiện ra một khuôn mặt sắc sảo, Diêm Trí nghiêng đầu nhìn sâu vào mặt Dung Kha rồi hỏi: “Cậu đang phân tâm à?”
Lúc này Dung Kha mới tập trung lại, gẩy tàn thuốc đã sắp cháy hết vào thùng rác rồi quay lại chủ đề trang bìa: “Anh muốn chụp thế nào?”
Dường như nghe thấy hai chữ “bạo kích", Dung Kha giả vờ như mình không phân tâm: “Anh muốn cởϊ qυầи áo ra rồi chụp à?”
Diêm Trí hơi nhướng mày, nhìn Dung Kha rồi nói: “Nếu cậu muốn thế thì tôi có thể thoả mãn cậu.”
“Được, vậy chụp đi.” Dung Kha nói, “Còn việc gì nữa không?”
Diêm Trí không biết hắn có cảm giác sai hay không, nhưng hình như Dung Kha đang muốn đuổi hắn.
Chỉ là cuộc trò chuyện đúng là đã đạt được mục đích, hắn lấy điện thoại ra rồi bảo: “Thêm wechat đi.”
Sau khi Diêm Trí rời đi, Dung Kha đi đến bồn rửa mặt.
Làn nước trong mắt rửa sạch vết bầm nhưng lại không thể rửa đi vẻ u ám trên gương mặt Dung Kha.
Đã 30 phút trôi qua kể từ khi hotsearch lên top, thế mà Tưởng Tư vẫn chưa nói lời nào.
Dung Kha không muốn chủ động đi tìm Tưởng Tư.
Cậu cho rằng mình đã đủ bao dung với gã, phần lớn thời gian cậu là người nhượng bộ, chẳng lẽ bây giờ cậu còn phải kiên nhẫn đi hỏi chuyện gì đang xảy ra à.
Không phải là Tưởng Tư nên chủ động giải thích với cậu ư.
Có lẽ là do cậu không thể hiểu nổi vì sao Tưởng Tư lại im ắng như thế.
Đột nhiên điện thoại vang lên thông báo cuộc gọi wechat, mà người duy nhất ở cạnh Dung Kha hay gọi điện cho cậu nhất chính là Tưởng Tư.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhưng hơi giật mình khi thấy ảnh đại diện là của Diêm Trí.
Cậu hơi khó hiểu: “Alo?”
“Bãi đỗ xe ở chỗ nào vậy?” Giọng nói bình tĩnh của Diêm Trí vang lên trong điện thoại, “Tôi bị lạc đường.”
Dung Kha: “...”
*
Lời tác giả: Thiết lập truyện là công khai sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp. Đừng lo, sẽ sớm chia tay thôi.
Hết chương 4.