Khả năng giới trẻ hiện nay thích cái này nhỉ?
Trì Dạng lúng túng muốn chết, không dám nói một câu nào nữa. Cô vùi đầu xuống ăn bánh kem
Cô thề, lần sau có chết cũng không lấy cái tên xấu hổ như vậy nữa!
“Trong truyện hình như có một nhân vật có tên giống em nhỉ?” Cố Hoài quét mắt qua, “Trì Dạng?”
“... Đúng.”
Cô không nói gì nữa. Trước đây, cô nghĩ rằng trong truyện tranh có tên của mình sẽ giống như bản thân là nhân chứng trải qua mỗi bộ truyện vậy.
Có lẽ lúc cô chết đi, cô thật sự có thể du ngoạn một vòng trong thế giới mà mình tạo ra.
Chỉ là Trì Dạng không nghĩ tới, cô thật sự đã được “du ngoạn”, hơn nữa so với tưởng tượng của cô còn tàn bạo hơn nhiều.
Vì vậy, việc trải nghiệm này cũng kết thúc ở đây. Cô không muốn xuyên vào truyện tranh lần thứ hai đâu.
Không khí lại lần nữa trở lên yên tĩnh. Trì Tu Viễn ngồi không yên.
“Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.”
“Cố Hoài, cậu đã ăn chưa? Muốn đi ăn cùng chúng tôi không?”
Trì Tu Viễn cười nói. Phép lịch sự nên có, hơn nữa anh ấy biết rõ Cố Hoài luôn không thích ăn nhà hàng bên ngoài.
"Được." Cố Hoài gật đầu.
"......Ừ?" Trì Tu Viễn mở to mắt.
"Không phải đi ăn tối sao?"
Trì Tu Viễn: “……”
Người anh em à, phản ứng của cậu không giống như trong tưởng tượng của tôi.
Anh ấy duỗi tay xoa xoa phía sau cổ, nhìn sang Trì Dạng bên cạnh, thấy cô không thể hiện bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào thì an tâm hơn, đồng thời có chút xin lỗi cô.
Chỉ có thể bổ sung một bữa tối riêng vào hôm khác thôi.
Trì Dạng không có cảm giác gì đặc biệt.
“Anh và Cố Hoài đi xuống lấy xe, Dạng Dạng em một lát nữa hẵng xuống.”
Trì Dạng gật đầu.
*
Nhà hàng.
Trì Tu Viễn đã đặt một nhà hàng Trung Hoa trước. Đồ ăn đã được đặt từ trước, bởi vì có thêm một người nữa nên đặt thêm hai món.
Trì Dạng và Trì Tu viễn ngồi cạnh nhau, còn Cố Hoài ngồi đối diện.
Giữa chừng anh nhận được một cuộc điện thoại, Trì Dạng liếc mắt nhìn, có hơi ngạc nhiên. Bởi vì Cố Hoài sử dụng một chiếc điện thoại cũ từ rất lâu trước đây, chỉ có thể dùng để nhắn tin và gọi điện thoại.
Cô nhấp môi, không hỏi gì, cúi đầu ăn cơm.
Đã lâu lắm rồi Trì Dạng không được ăn một bữa ăn ngon như thế, vì vậy hôm nay cô ăn rất ngon miệng.
Trì Tu Viễn nhìn cô vui vẻ ăn, cũng cười nheo mắt lại.
Sau khi ăn một miếng thịt bò hầm mềm nhũn, Trì Dạng ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm mắt với Cố Hoài.
“...”
Hả?
Cố Hoài nắm chặt nắm tay che môi, không được tự nhiên ho nhẹ, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ.
Đoán chừng anh chắc là đi vệ sinh, Trì Dạng cúi đầu tiếp tục ăn, đồng thời nói chuyện phiếm với hệ thống.
Trì Dạng: Ta nhớ lúc ta rơi từ Thiên Trượng Nhai xuống, Lục Hoài hình như cũng theo ta xuống đúng không?
Ký ức còn chút mơ hồ, cô chỉ nhớ Lục Hoài đã nói gì đó bên tai cô.
[Đúng vậy, nhưng mà cô chết rất nhanh, hắn không kịp cứu sống cô.]
Trì Dạng cảm thấy câu này của hệ thống không đúng lắm. Lục Hoài là phản diện, ước gì có thể gϊếŧ chết cô, làm sao có thể muốn cứu cô chứ?
Trì Dạng: Ta nhớ hắn có nói gì đó… Nhưng ta không nhớ rõ lắm.
[Hắn hỏi cô tại sao lại nhảy vực, không có chuyện gì khác nữa.]
Trì Dạng: Ồ, vậy là tốt rồi.
Khi đó cô bị ngã đến choáng váng, không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, lo sợ mình nói tinh tinh.
Hệ thống nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, thầm than một tiếng khen mình giấu diếm giỏi.
Thực tế là tình huống lúc đó phức tạp hơn rất nhiều so với những gì nó nói cho Trì Dạng biết.
Nó cũng không hiểu tại sao Lục Hoài lại theo Trì Dạng nhảy xuống vực, vì sao lại khóc khi thấy thi thể của cô?
Nó vẫn nhớ rõ Lục Hoài ôm lấy thi thể đang dần mất đi độ ấm của cô, điên cuồng nỉ non.
“Tại sao?”
Nhìn giống như là tình tiết ngược tâm trong mấy bộ phim vậy.
Dù Trì Dạng thần trí không rõ, nhưng vẫn còn một chút ý thức, sau đó cô nói một câu làm nó mỗi khi nhớ lại đều muốn gϊếŧ chết cô.
“Bởi vì…” Trì Dạng cố hết sức mở miệng.
“Điện thoại máy tính…. Lẩu, trà sữa… Ta không bỏ được!”
Hệ thống: [......]
Bầu không thê lương như vậy bị cô phá huỷ không còn một mảnh.
Nhưng mà Trì Dạng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, hệ thống cũng không muốn phàn nàn nữa, vì vậy cũng không đề cập đến.
…
Sau khi cố Hoài đi ra ngoài, Trì Tu viễn không thể kìm được nữa, mở miệng nói: “Tên này sao lạ vậy, cả ngày hôm nay đều không bình thường…”
“Hả? Có sao không?”
“Cậu ta bị bệnh sạch sẽ, trước kia chưa bao giờ ăn bên ngoài.”
“Hơn nữa, cậu ta thế mà lại đọc truyện tranh dành cho nữ? Nếu đám người trong công ty mà biết, khẳng định sẽ kinh ngạc đến rớt răng hàm!”
Trì Dạng nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Điện thoại của anh ấy có thể đọc truyện tranh sao?”
Cô nhớ rằng loại máy đó không thể kết nối internet. Mà dù có internet cũng không thể tải được phần mềm đọc truyện tranh đúng không?
“Ai biết được chứ…”
“Tên gia hoả Cố Hoài này có năng lực cực kỳ xuất chúng, nhưng người cũng thật kỳ quái.”
Trì Dạng nghiêng đầu.
“Điện thoại máy tính, chỉ cần không phải lúc làm việc thì cậu ta không dùng, chỉ đến công ty mới đổi về smartphone. Hơn nữa cũng rất tuân thủ nguyên tắc của mình… Cái gì mà trà sữa rồi lẩu các thứ, cậu ta không bao giờ động vào! Miếng bánh kem hôm nay, lần đầu tiên anh thấy cậu ta chạm vào đồ ngọt.”
Điện thoại, máy tính, lẩu, trà sữa…
Tất cả đều là những thứ Trì Dạng thích.
Cô trợn to mắt, một lúc sau mới thoát khỏi sự ngạc nhiên.
“Lợi hại thật."
Chỉ có hệ thống sau khi nghe được, trầm tư suy nghĩ thật lâu.
[...]
Ặc, hình như có chỗ nào đó kỳ quái?