Tháng tám, giữa mùa hè oi ả.
Thành phố Vân Quý nóng như đổ lửa, hơi nước bốc lên cao, khúc xạ ánh nắng tạo thành những ảo ảnh như gợn sóng lăn tăn.
Những người có điều kiện đều trốn trong nhà rồi bật điều hòa, ăn kem, thà chết chứ không chịu ra đường.
Tuy nhiên, vẫn có những người bất đắc dĩ phải phơi mình dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Vân Quý, thường được gọi là "Bệnh viện số 1", là bệnh viện tốt nhất thành phố. Mỗi ngày đều có rất nhiều người từ trong thành phố và cả vùng nông thôn đến đây khám chữa bệnh. Thậm chí nhiều người từ các tỉnh khác cũng lặn lội đường xa đến đây.
Nhìn từ xa, cổng bệnh viện lúc nào cũng đông nghịt người chen chúc nhau như nêm.
Dường như mọi người đều không cảm nhận được cái nóng oi bức mà vẫn liên tục di chuyển xung quanh bệnh viện.
Nơi nào có người thì nơi đó có nhu cầu, có nhu cầu thì có thị trường, xung quanh Bệnh viện số 1 từ lâu đã hình thành một khu thương mại sầm uất.
Có quán ăn như tiệm mì, cửa hàng thức ăn nhanh, gà om, quán trà sữa, cửa hàng trái cây...
Cũng có cửa hàng bán đồ dùng cho mẹ và bé, xe lăn, dịch vụ hỗ trợ khám chữa bệnh, đủ loại, cái gì cũng có.
Tất nhiên, không thể thiếu một loại hình cửa hàng rất phổ biến xung quanh bệnh viện.
—— Cửa hàng đồ tang lễ.
Xét cho cùng nhu cầu về mảng này cũng không hề ít.
Cuối con phố đối diện Bệnh viện số 1 có một cửa hàng bán đồ giấy.
Bảng hiệu màu đen trắng ghi: "Đồ tang lễ Lai Sinh Duyên".
Mặt tiền không lớn, trông khá hẹp nhưng bước vào trong mới thấy bên trong rộng rãi. Diện tích bên trong rất lớn, sàn nhà sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, hàng hóa đa dạng và phong phú.
Có đủ loại nhang: nhang to, nhang nhỏ, nhang trầm hương...
Cũng có đồ cúng tế như vòng hoa, giỏ hoa, cây tài lộc...
Chủ cửa hàng là Tần Thời Nguyệt đang bày giấy vàng mã, tiền âm phủ và vàng thỏi lên chiếc bàn bát tiên đặt ở vị trí trung tâm.
Tại sao lại đặt chúng ở vị trí trang trọng nhất?
Đương nhiên là vì chúng bán chạy nhất rồi.
Những thứ này tương đương với tiền tệ của thế giới bên kia.
Nơi đây, tiết Thanh minh phải cúng tổ tiên, Đông chí phải cúng tổ tiên và đến Tết cũng phải cúng tổ tiên. Không biết mua gì cho tổ tiên, vậy thì đốt tiền vậy.
Tiền là thiết thực nhất.
Tần Thời Nguyệt sắp xếp xong hàng hóa rồi thở phào nhẹ nhõm trở lại quầy ngồi xuống, lấy cuốn "Động Thiên Kinh" ra xem.
Đây là cuốn sách cổ mà chú thím của cô để lại, kiến thức bên trong rất đa dạng, bao gồm núi, y, mệnh, tướng, bói. Khá khô khan và nhàm chán nhưng đọc rồi thì lại thấy nó rất thú vị.
Chẳng bao lâu sau có khách đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông trung niên vội vàng hỏi: "Giấy vàng mã ở đây bán thế nào? Tiền âm phủ giá bao nhiêu?"
Tần Thời Nguyệt báo giá.
Biết giá cả, người đàn ông trung niên khẽ cau mày, trong lòng lẩm bẩm, sao mà đắt thế?
Thực ra cũng không phải là đắt đây chỉ là giá thị trường. Nhưng ông ta là người khá chi li thường hay mặc cả khi mua bất cứ thứ gì.
Trong lòng người đàn ông trung niên trăm mối ngổn ngang, nhưng cuối cùng cũng không nói lời phàn nàn nào. Vì một số lý do, hiếm khi có ai mặc cả đồ tang lễ, ngay cả ông ta, người có thói quen mặc cả cũng không ngoại lệ.
Ông ta chọn một túi lớn giấy vàng mã và hai túi nhỏ tiền âm phủ đủ màu sắc, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã thanh toán.
Tần Thời Nguyệt ngước mắt nhìn sắc mặt của ông ta, nói: "Chú muốn mua đồ để đi tảo mộ sao?"
Người đàn ông có chút ngạc nhiên, gật đầu: "Đúng vậy."
"Trước khi đốt chú hãy lấy một tờ tiền thật mệnh giá một trăm tệ rồi in lên giấy vàng mã một lượt như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."
Người đàn ông kinh ngạc: "Đốt tiền thật là vi phạm pháp luật đấy!"
"Ai bảo chú đốt tiền thật? Dùng tiền thật in một lượt rồi cất tiền thật đi."
"Ồ... Còn có cách này nữa à?"
"Tiền lưu thông khi còn sống sẽ mang theo hơi thở của con người, là thứ tốt."
Người đàn ông bán tín bán nghi nhưng thà tin là có còn hơn là không. Chủ cửa hàng chuyên làm nghề này nên chắc chắn là biết nhiều hơn, chi bằng về nhà thử xem sao, dù sao cũng không thiệt.
"Ồ, được rồi, cảm ơn cô."