Sau khi xem qua ký ức của Sở Vũ, Chử Thanh Ngọc có thể khẳng định, hắn ta hoàn toàn làm nhiệm vụ theo đúng cốt truyện mà hệ thống đưa ra.
Đúng như lời hệ thống nói, Chử Thanh Ngọc không muốn làm những việc này, có rất nhiều người muốn làm, bởi vì so với việc phải chém gϊếŧ ở những nơi khắc nghiệt, bữa đói bữa no, ngày nào cũng phải đối mặt với những thứ ghê tởm, thì loại nhiệm vụ này giống như trò chơi trẻ con vậy.
Vì vậy, sau khi hồn phách của Chử Thanh Ngọc bị rút ra, hồn phách mới đã chiếm lấy cơ thể này, dùng cơ thể này để diễn tiếp cốt truyện.
Một trong những nhiệm vụ rất quan trọng, chính là đỡ đao cho nam chính.
Tình trạng thê thảm của cơ thể hiện tại, chính là hậu quả của việc đỡ đao.
Thực ra, theo những gì Chử Thanh Ngọc đã xem qua cốt truyện, Sở Vũ căn bản sẽ không mất đi đôi mắt, chỉ bị thương một chân mà thôi.
Vấn đề là, đầu óc của vị người làm nhiệm vụ kia không biết bị rút gân nào, hắn ta lại thật sự yêu nam chính.
Hắn ta thương hại thân thế của nam chính, hắn ta đồng cảm với những gì nam chính phải trải qua, hắn ta khâm phục ý chí tự cường của nam chính, trong quá trình ngày ngày quan sát, hắn ta phát hiện ra ánh mắt của mình không thể nào rời khỏi nam chính được nữa.
Hệ thống yêu cầu hắn ta diễn theo cốt truyện, hắn ta lại trao ra một tấm chân tình.
Vì vậy, người từng là kỳ tài ngút trời, đã trở thành thuộc hạ của nam chính, hắn ta còn tự mãn, làm không biết mệt.
Thậm chí trong cơn nguy hiểm vốn chỉ cần què một chân là có thể giả chết thoát thân, "Sở Vũ" kia lại gắng gượng chống đỡ thân thể, một lần nữa che chở nam chính dưới thân mình.
Đôi mắt của hắn ta chính là bị thương dưới một đao này.
Ồ, đúng rồi, ngay cả linh căn cũng bị tổn hại!
Chử Thanh Ngọc ban nãy chỉ lo cho tứ chi của mình, cũng là sau khi xem lại ký ức, mới phát hiện ra trong cơ thể còn có vài chỗ bị nội thương, khó trách chỗ nào cũng đau.
Bất kể là nội thương hay ngoại thương, chỉ cần được điều dưỡng cẩn thận, cuối cùng cũng có thể hồi phục, duy chỉ có linh căn bị tổn hại, nếu không kịp thời chữa trị, thì cả đời này coi như đoạn tuyệt với con đường tu tiên.
Yếu ớt đến mức này, cộng thêm những tác động ngoại lực, khó trách lại bị một con quỷ dễ dàng khống chế như vậy.
Sau đó nguy cơ được giải trừ, một đám người đưa hắn ta về tông môn, sau một thời gian nghỉ ngơi, nam chính nghe được từ một vị sư huynh rằng, ở đây có loại thảo dược có thể chữa trị cho đôi mắt của hắn ta, loại thảo dược đó sau khi hái xuống, phải được sắc thuốc trong thời gian ngắn, nếu không sẽ mất đi hiệu quả.
Nhưng nơi này cách tông môn quá xa, sau khi hái được quay về, e là không kịp.
Vì vậy, nam chính đã đưa "Sở Vũ" đến đây, an bài gần đó, như vậy chỉ cần tìm được thảo dược, là có thể nhanh chóng sử dụng.
Hiện tại "Sở Vũ" xảy ra chuyện ở đây, Chử Thanh Ngọc nghi ngờ nam chính hoặc là vị sư huynh đã nói cho nam chính biết nơi này có vấn đề.
"A Vũ?" Tiếng gõ cửa rõ ràng mạnh hơn một chút.
Chử Thanh Ngọc có chút tò mò, nếu chuyện này là do nam chính làm, vậy thì điều mà nam chính muốn nhìn thấy nhất lúc này, chính là một cơ thể bị đoạt xá, mang suy nghĩ của người khác.
Nếu chuyện này không phải do nam chính làm, vậy thì ngay khi bước vào căn phòng này, hắn ta hẳn là sẽ kinh ngạc trước sự kỳ quái của căn phòng này.
Chử Thanh Ngọc nhìn về phía Phương Lăng Nhiên, "Ngươi nhìn thấy vũng máu kia không? Nằm lên đó đi."
Máu quỷ, người thường không nhìn thấy, nam chính đã bước vào Luyện Khí Kỳ hẳn là có thể nhìn thấy.
Phương Lăng Nhiên do dự một chút.
Chử Thanh Ngọc: "Nếu chuyện này không liên quan đến ngươi, ta cam đoan sẽ để ngươi rời khỏi đây an toàn, còn đốt thêm cho ngươi chút tiền giấy và quần áo."
Phương Lăng Nhiên lúc này mới dịch người đến vũng máu kia.
Chử Thanh Ngọc: "Lát nữa đừng lên tiếng, cứ nhìn là được."
Chử Thanh Ngọc chỉnh sửa lại y phục của mình, lại vuốt vuốt tóc, khiến bản thân trông nhếch nhác một chút, cuối cùng trong tiếng gõ cửa kiên trì của nam chính, hô lên: "Bội Giang! Huynh mau vào đây!"
Phương Lăng Nhiên vốn đang nhìn về phía cửa, tò mò không biết là ai đang gõ cửa, nghe vậy "xoạt" một tiếng nhìn về phía Chử Thanh Ngọc.
Cái quỷ gì thế này? Giọng điệu õng ẹo này là phát ra từ miệng của tên này sao?
Chử Thanh Ngọc vẫn đang diễn, "Cứu ta! Mau đến cứu ta! Ở đây có một con quỷ, nó muốn cướp đoạt của ta..."
Phương Lăng Nhiên nhảy dựng lên, xoay người muốn chạy ra ngoài cửa sổ - Giây phút này, hắn cảm thấy mình bị lừa rồi.
Chử Thanh Ngọc nhanh tay lẹ mắt bắt lấy hắn, hạ giọng nói: "Ngươi chạy cái gì?"
Phương Lăng Nhiên: "Ngươi lại đang gào cái gì thế? Ta có động vào ngươi đâu!"
Chử Thanh Ngọc: "Ta đây là đang diễn cho hắn xem, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây đừng động đậy!"
Phương Lăng Nhiên nào dám tin, người đang gõ cửa bên ngoài, rõ ràng là quen biết với tên này, trong phòng ngoài phòng chỉ có một mình hắn là người ngoài... à không, là quỷ ngoài, trên người còn dính máu của con ác quỷ vừa chết kia, hiện tại hắn chính là cô lập vô viện, có lý cũng khó nói, nói ra phỏng chừng cũng chẳng ai tin.
Lựa chọn tốt nhất, chính là nhân lúc người bên ngoài còn chưa vào, rời khỏi căn phòng này.
Phương Lăng Nhiên cố sức giãy khỏi tay Chử Thanh Ngọc, xông về phía cửa sổ cách đó vài bước, nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào cửa sổ...
Ầm! Lá bùa dán trên cửa sổ bỗng nhiên sáng lên, bắn ra một màn sáng, chấn lui Phương Lăng Nhiên về sau vài bước.
Chử Thanh Ngọc giơ tay lên, trong lòng bàn tay dính máu ngưng tụ thành một sợi xích màu đỏ máu, sợi xích trong nháy mắt bắn đến một tay của Phương Lăng Nhiên - Chính là bàn tay vừa rồi đã giao thủ với Chử Thanh Ngọc!
Sợi xích siết chặt, Phương Lăng Nhiên bị Chử Thanh Ngọc kéo lại, ngã mạnh xuống giường.
"A Vũ! Ngươi không sao chứ!" Sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Chử Thanh Ngọc, bên ngoài im lặng một lúc, mới lại truyền đến tiếng gọi đầy lo lắng.
Cửa bị đập thình thịch.
Chử Thanh Ngọc thầm nghĩ: Ngươi đừng có mà gõ nữa, mau phá cửa xông vào đi chứ.
Phương Lăng Nhiên vùng vẫy muốn đứng dậy, lại bị Chử Thanh Ngọc đè xuống: "Ngươi nghe ta nói đã."
Phương Lăng Nhiên: "Ngươi mau buông ta ra!"
Chử Thanh Ngọc: "Buông ra là ngươi chạy mất dép ngay!"
Ai cũng không chịu nhường ai, thế là một người một quỷ lăn lộn trên giường.