Viện Sơn Thạch có ba viện, Lục Hằng ở viện thứ ba.
Nhà chính hắn ở tổng cộng có ba gian phòng, ở giữa là nhà chính, là nơi dùng để nói chuyện phiếm thưởng trà với người thân thiết, bên phải là phòng ngủ của Lục Hằng, cũng là nơi mà phu nhân tương lai của Lục Hẳng ở, gian bên trái là thư phòng nhỏ mà Song Nhi phải đến.
Thư phòng nhỏ được bày biện đơn giản gọn gàng, sách vở không nhiều lắm, ngược lại có một vách tường treo đủ loại đao kiếm, có thứ lấp lánh ánh bạc, có thứ thâm trầm tĩnh lặng, mỗi một thanh binh khí đều mang theo khí tràng lắng đọng lại theo thời gian, khiến người ta sợ hãi.
Lúc Song Nhi tiến vào, Lục Hằng đang cầm một thanh dao găm lấp la lấp lánh (2), lý do trở nên lấp la lấp lánh là bởi vì trên chuôi dao khảm đầy bảo thạch đủ mọi màu sắc, không giống như là thanh dao găm hợp tiêu chuẩn, chỉ giống như vật trang sức khiến nữ nhân vui vẻ mà thôi.
“Nô tỳ Song Nhi ra mắt Tam gia.” Nàng khom lưng cúi chào, vòng ngọc trên đầu chạm vào nhau phát ra tiếng vang đinh đang, Lục Hằng cảm thấy lòng mình cũng vang lên theo, hắn hung hăng siết chặt dao găm, giật mình nhớ lại lúc chập tối biết tin nàng qua đời kia.
Đợi một lúc cũng không nghe thấy Lục Hằng lên tiếng, Song Nhi mím môi, trái tim giữa l*иg ngực đập nhanh dữ dội, chẳng lẽ hắn không hài lòng với nàng?
Nàng thoáng ngẩng đầu lên, Song Nhi muốn biết rõ là Lục Hằng không thèm để ý đến nàng, hay là không hài lòng về nàng, thế nhưng đầu vừa nhúc nhích, bỗng nghe thấy một tiếng xoẹt, là âm thanh lưỡi dao tra vào chuôi dao.
Trong khoảnh khắc này, Song Nhi cho rằng cuối cùng nàng cũng cảm nhận được khí thế của một tướng quân ra trận gϊếŧ địch, lại không biết rằng đó chỉ là sự kiểm soát bắt buộc của Lục Hằng đối với bản thân hắn.
“Ngươi là Song Nhi, là người xuất thân từ Phúc An Đường sao?” Lục Hằng mở miệng, tâm tình kích động gần như không thể che giấu được.
“Vâng, trước kia nô tỳ làm nha hoàn nhị đẳng ở Phúc An Đường, chủ yếu làm những thứ tương tự như thêu thùa.” Tối hôm qua, nàng từng nhìn thấy dáng vẻ của Lục Hằng nhưng chưa từng nghe thấy giọng nói của hắn, tưởng rằng cho dù mặt mũi hắn không phù hợp với dáng vẻ tướng quân, nhưng ít nhất giọng nói cũng phải hùng hồn, đánh thức kẻ mê muội (3), vừa rồi nghe thấy lại dịu dàng tinh tế, giống như người đọc sách thanh tú tuấn nhã ở vùng sông nước Giang Nam trong tưởng tượng của nàng.
Lại đợi thêm một hồi lâu, Song Nhi nghe thấy âm thanh mở ngăn kéo ra, tiếng chuôi dao va chạm với cái hộp, Song Nhi vừa vội vàng vừa tò mò, hai tay siết chặt lại, trái tim căng như dây cung.
“Một khi đã như vậy, sau này ngươi hầu hạ ở bên cạnh ta đi.” Ý tứ trong lời nói giống như là bởi vì Song Nhi xuất thân từ Phúc An Đường nên mới lựa chọn nàng, hoàn toàn không có chút quan hệ nào với bản thân Song Nhi.
Ở bên cạnh hắn? Song Nhi không thể tin vào tai mình, lập tức vui mừng quá đỗi: “Vâng.” Đôi mắt đen bóng lấp lánh hơi cong lên, Lục Hằng thấy vậy thì thất thần, thế nhưng vừa rồi Song Nhi bởi vì ngạc nhiên mà ngẩng đầu đã cúi xuống, không hề thấy được ánh mắt nóng bỏng trên khuôn mặt lạnh lùng kia của Lục Hằng.
“Ngươi lui xuống tìm Lục ma ma đi, nàng sẽ sắp xếp mọi chuyện cho ngươi.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Song Nhi lùi về phía sau một cách khuôn phép, rồi xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Nàng trở thành nha hoàn thϊếp thân của Lục Hằng, vậy có phải nàng sẽ không trở thành thông phòng hay không, hoặc là nói hắn thấy nàng tương đối thuận mắt, ngay cả trở thành thông phòng cũng có thể có một vị trí ở bên hắn, không cần lo lắng không bị đánh đập thì cũng bị chửi mắng nữa.
Có một chút bảo đảm, Song Nhi vui vẻ đến bước chân cũng nhẹ đi không ít.