Ngày hôm sau, trời sáng mây trong.
Song Nhi là một người cẩn thận dè dặt, tuy rằng nàng không có chuyện gì để làm, sáng sớm cũng thức dậy, vì để không vướng mắt ai đó, nàng dứt khoát ở luôn trong phòng, mãi cho đến khi Lục ma ma đến gọi nàng.
Lục ma ma là nhũ mẫu của Lục Hằng.
Lúc còn trẻ, nàng đã đi theo Quốc Công phu nhân làm hồi môn đến phủ Quốc Công, sau này gả cho người khác sinh con, nàng nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của quốc công phu nhân mà trở thành bà vυ' của Lục Hằng. Thế nhưng nàng lại gả cho lầm người, đứa con bởi vì người nhà kia mà lâm bệnh nặng rồi chết, phu nhân đau lòng cho nàng rồi giúp nàng báo thù, nàng cảm niệm ân đức của phu nhân mới yên tâm đi theo bên cạnh Lục Hằng, xử lý việc vặt cho hắn, là tâm phúc tuyệt đối của Lục Hằng.
“Gia gọi ngươi đến thư phòng nhỏ hầu hạ.” Nếu thư phòng nhỏ là trái ngược với thư phòng lớn ở ngoại viện, thì bên ngoài viện trong phủ của nam chủ tử đều có một gian thư phòng lớn.
Song Nhi đang thấy lạ là tại sao Lục ma ma lại đến thì khó hiểu nhìn nàng, ước chừng Lục ma ma nhìn ra nghi hoặc của Song Nhi, hiếm khi lên tiếng giải thích: “Ngươi và Nhã Sương xuất thân từ Phúc An Đường và viện Cảnh Thái, cũng có thể là muốn gặp mặt các ngươi. Bây giờ Nhã Sương không ở đây, ngươi đi trước đi.” Nàng dừng lại một chút, sau đó lại dặn dò: “Trang điểm một chút, nhưng cũng đừng để gia chờ lâu.”
Lục ma ma nói xong vẫn chưa đi, nhíu mày thật chặt nhìn Song Nhi, sau đó có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đi vào phòng.
Lục Hằng đã hai mươi tuổi rồi, vẫn chưa nếm thử hương vị của nữ nhân. Lần này trở về, hắn vất vả lắm mới khác với trước kia, thoạt nhìn đã trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều, thậm chí hôm nay còn bằng lòng gặp nha đầu thông phòng được chuẩn bị sẵn, đủ để thấy được hắn có lòng dạ này.
Đừng thấy Lục ma ma chỉ là một bà vυ', tình mẫu tử của nàng đều dành cho Lục Hằng, yêu thương Lục Hằng cũng không kém gì so với Quốc Công phu nhân, vì chuyện của Lục Hằng, nàng cũng âm thầm lo lắng.
Song Nhi nghe lời lấy ra tất cả quần áo của nàng, nhìn thấy Lục ma ma cầm cái này thì lắc đầu, cầm bộ kia thở dài, cuối cùng có chút bất đắc dĩ chọn lấy một bộ, áo khoác màu xanh nhạt khoác ngoài váy trắng hoa lan thêu bằng chỉ bạc, lấp lánh rạng rỡ dưới ánh mặt trời, là Quốc Công phu nhân thưởng xuống, chất vải và kỹ thuật thêu đều là tốt nhất, có điều không phải may theo kích thước của Song Nhi, nên không vừa người lắm.
“Lát nữa ta cho ngươi mấy cuộn vải vóc, ngươi may thêm chút quần áo, một cô nương như hoa như ngọc lại chỉ toàn mặc chút quần áo già nua.” Lục ma ma không có người thân, hàng năm lại được ban thưởng nhiều, theo nàng thấy chỉ cần nàng có thể hầu hạ được Lục Hằng, có lấy tất cả đồ tích trữ của nàng thì nàng cũng bằng lòng.
Nói xong cũng không định cho Song Nhi trả lời đã nhét quần áo vào lòng nàng: “Nhanh đi thay đi.”
Da dẻ Song Nhi mềm mại, rất thích hợp với màu sắc sáng sủa tươi đẹp, màu xanh biếc và màu trắng phối hợp giống như chồi non trong mùa xuân khiến người khác yêu thích. Lục ma ma vẫn luôn giữ vẻ mặt thả lỏng bình tĩnh, tháo búi tóc của Song Nhi ra, vươn tay kéo tóc lên, rồi cài lại, đã có hai búi tóc (1) khéo léo tinh xảo, cẩn thận nhìn lại một chút, lại quấn lên một sợi vòng ngọc.
“Da dẻ của ngươi trắng trẻo rồi, không cần trang điểm gì đó cũng rất xinh đẹp, mau đi đi, gia đã chờ lâu rồi.”
Nhận được ánh mắt khích lệ và không thể từ chối của Lục ma ma, trái tim của Song Nhi lại vọt lên cao...