Ta Có Sủng Thiếp Mà Ta Kiêu Ngạo

Chương 7

Ồn ào một ngày thì cuối cùng trong đêm tối Viện Sơn Thạch cũng yên lặng lại, Lục Hằng chưa trở về viện tử, Song Nhi cũng không dám chìm vào giấc ngủ, ngồi trên bàn, ánh đèn yếu ớt chiếu qua bàn tay thành thạo điêu luyện dùng kim khâu phác họa một con hùng ưng trên tấm vải đen.

Gấm vóc Màu đen là sau đó lão phu nhân thưởng xuống, mềm mại tinh tế tỉ mỉ có sáng bóng, mặc dù không có nói rõ, nhưng lúc nàng ở Phúc An đường cũng là bởi vì thêu công được lão phu nhân nhìn trúng, chất liệu này rõ ràng không phải cho nàng thì chính là Lục Hằng, cũng coi như là cho nàng một con đường, mà người cũng nên đi đường thích hợp với bản thân.

Trời dần dần ấm lên, trong đêm cũng có các loại tiếng kêu của côn trùng, liên tiếp, giống một bài nhạc khúc vui sướиɠ, đánh trúng nội tâm Lục Hằng.

Sau bữa tối Song Nhi vừa uống một chén trà đặc, vừa nghe thấy trong viện có tiếng người đã vội vã thả kim khâu trong tay ra, sửa sang lại hoa lụa trên tóc, lau tầng miệng son nhàn nhạt.

Gian phòng được sắp xếp cho hai người thông phòng được tháo từ một căn phòng ra, Nhã Sương được ở gần chính phòng, sau khi Song Nhi chỉnh lại xong ra cửa thì đã thấy Nhã Sương càng trở nên xinh đẹp khi đứng dưới ánh đèn đã đợi ở bên đường, tua rua bên trên dây cột tóc lắc lư ở trước ngực, thân thể có chút cong cong, đầu và lưng hình thành một đường vòng cung duyên dáng.

Mắt thấy người đốt đèn tới nhị môn, Song Nhi tranh thủ thời gian bước nhanh, tay chân khép lại đứng dưới cây cột bóng.

Tâm của Lục Hằng đang đi trên đường mòn của Viện Sơn Thạch, mỗi khi bước một bước tựa như đang đuổi theo về từng đêm trước, thẳng đến đêm bọn họ lần đầu gặp nhau.

Một lúc sau đám người đã vượt qua cửa sân, xuyên qua đường hành lang rộng rãi, đập vào mắt là chính phòng gạch xanh ngói xanh, Lục Hằng đứng ở trên cầu thang nhìn về phía Tây Sương phòng, một cô nương mười lăm mười sáu tuổi như hoa như ngọc đang khiêm tốn đứng trong bóng tối đằng sau chiếc cột hành lang, giống hoa quỳnh lúc nửa đêm, trắng noãn thuần chân, dồi dào sinh khí.

Dừng một hồi, cố gắng khắc chế xúc động ôm nàng vào lòng.

Hiện tại còn không phải lúc, hắn còn chưa nên nhận nàng.

Người trong phủ từng đều là nhân tinh, thêm những người có tâm tư thâm trầm, không có người có ý tốt, hắn phải cẩn thận chút.

Lục ma ma kích động nhìn thấy hài tử đã lâu không gặp, vội vàng đón Lục Hằng vào nhà chính, hai nha hoàn như hoa như ngọc đi sau lưng Lục ma ma cũng đi vào, Song Nhi nhìn thấy một người trong đó buổi chiều lúc nàng gặp còn chưa mặc phục sức nha hoàn quốc công phủ, bây giờ lại là trang phục nhất đẳng nha đầu tiêu chuẩn.

Bởi vì Lục Hằng ở lâu tại biên quan, chỉ có mấy lần trở về cũng không thích ầm ĩ, trong Viện Sơn Thạch cũng không có nhiều người, vừa vặn có thể chia sẻ việc trong viện, dù cho tăng thêm hạ nhân lần này Lục Hằng mang về, cũng không có nhiều người nhưu trong viện thế tử gia và nhị gia, nhưng Lục Hằng chưa thành thân, hiện tại số lượng đã dư xài.

Chạng vạng tối Lục ma ma kêu tất cả mọi người gồm cả hai người Song Nhi và Nhã Sương đến trong viện nghe, nói tóm lại chính là nhiều người, nên phải nói rõ ràng về quy củ.

Nam chính tử không thể so với nữ chính tử, chỉ có hai người nhất đẳng nha hoàn, một người là Nghênh Xuân Lục ma ma đưa tới, còn có một người tên là Vưu Tử Nam, một nữ hài xinh đẹp động lòng người đến không giống nha hoàn, nha đầu bình thường là không có dòng họ của mình, tỉ như Song Nhi.

Còn có hai quản sự ma ma có trọng lượng, Lục ma ma và Lưu ma ma, còn lại chính là nhị đẳng nha hoàn, tam đẳng nha hoàn và vài bà tử chờ đợi phân phó.

Chưa nói ra thân phận của Song Nhi và Nhã Sương, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu hai nàng làm gì, mang danh là nhất đẳng nha hoàn, nếu về sau làm tốt, sẽ còn phong quang hơn nhất đẳng nha hoàn, nếu như không được sủng ái, sợ là bà tử khổ cực cũng ngại.

Song Nhi đứng ở xa chủ ý đến Vưu Tử Nam kia, Nhã Sương bên cạnh cũng nghiêm mặt, không có hào phóng như bình thường.

Hai nàng chưa được an bài, không được đi vào chính phòng, cũng không dám trở về phòng, chỉ có canh giữ ở ngoài phòng.