Đây là nói nàng tâm cơ sâu, hay là cảm thấy tâm cơ nàng cũng sâu nha?
Song Nhi ngẩng đầu, con mắt mông lung mở to, hơi có mấy phần mờ mịt nhìn Nhã Sương, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống lộ ra một tia xấu hổ.
Nhã Sương thấy dáng vẻ e dè của Song Nhi, ưỡn ngực, đáy mắt hiện ý cười.
Năm ngày sau Song Nhi cũng không đi, trên cơ bản mỗi ngày đều được Phan ma ma giảng về quy củ của Viện Sơn Thạch, hiểu rõ sở thích của Lục Hằng, hiểu rõ làm một nữ nhân hầu hạ nam nhân như thế nào cho tốt.
Trước đó hai lần ma ma nhắc nhở Song Nhi còn tưởng rằng nàng là một người hòa ái, không nghĩ tới khi lên lớp lại không hề ý mặt mũi chút nào, không hổ là đệ nhất nhân bên người quốc công phu nhân.
Nhìn hỏa đồ tinh vẽ rõ ràng rành mạch trong tay, Song Nhi nháy mắt mấy cái, thì ra đây chính là xuân cung đồ trong miệng các nàng, vẽ ra ngược lại sinh động như thật.
Phan ma ma nói về chuyện trong phòng không cố kỵ chút nào, chỉ vào động tác người trong bức họa rồi giảng rất rõ, rất rõ, Nhã Sương xấu hổ đến hai gò má đỏ bừng.
Song Nhi lại cảm thấy không quan trọng, chung quy đã là mệnh động phòng, cần gì phải còn giữ sự ngượng ngùng của tiểu cô nương. Hiện tại học tốt, học tinh, làm Lục Hằng sảng khoái, nói không chừng còn có thể có niềm vui ngoài ý muốn.
Nàng là nha đầu bán văn tự bán đứt, sống hay chết cũng chỉ là một câu của chủ nhà. Về sau Lục Hằng thành thân, lỡ như phu nhân mới không chứa được nàng, dù nàng là Phúc An đường hay là Viện Cảnh Thái đều không thể an thân, biện pháp duy nhất có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn chính là giải trừ văn tự bán đứt, trở thành lương dân.
Cho nên dù con đường sau này như thế nào, lấy lòng Lục Hằng là cách duy nhất, trừ phi ngay từ đầu Lục Hằng đã không thu nàng.
Song Nhi yên lặng nghĩ ngợi, bởi vì ấm ức nên trên mặt cũng nổi lên rặng hồng của ánh nắng.
Ngày thứ năm dạy xong tất cả, hai người bọn họ đang muốn hành lễ rời đi giống thường ngày lại bị Phan ma ma ngăn cản.
"Ngày mai Tam gia sẽ đến kinh thành, đêm mai các ngươi đã sắp qua đi hầu hạ, hôm nay trở về xử lý mình cho tốt, đừng để Tam gia ngửi được bất kỳ mùi vị khác thường nào."
Mùi vị khác thường?
Chẳng biết tại sao trong đầu Song Nhi hiện lên hình tượng không thể miêu tả.
Song Nhi Cúi đầu cảm thấy khóe miệng mình không nhịn được nhếch lên, mới nhìn bức hoạ, nàng đã muốn xa như vậy, xem ra nàng vẫn rất thích hợp động phòng.
"Nhanh như vậy, không phải bảo là còn có vài ngày sao?" Ma ma vừa mới nói xong Nhã Sương đã hỏi lên miệng.
Song Nhi giật mình, ngạc nhiên nhìn nàng.
Mấy ngày nay Nhã Sương biểu hiện hiểu chuyện như vậy, không nghĩ nghe thấy liên quan tới Tam gia vẫn là sốt ruột.
Có rất nhiều người tốt trong Viện Cảnh Thái không nhìn nổi Nhã Sương, dựa vào ý nghĩ địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, có người đến nói cho Song Nhi nội tình của Nhã Sương.
Mẫu thân Nàng là nha đầu hồi môn của quốc công phu nhân, sau khi xuất giá quản trang tử của phu nhân, về sau sinh hai nữ nhi, bây giờ đại nữ nhi thành nhất đẳng đại nha đầu bên người phu nhân, tiểu nữ nhi chính là Nhã Sương.
Khó trách nàng biết thời gian Lục Hằng trở về nhà, cấp trên có người thật đúng là tốt.
Phan ma ma vừa nghe thấy Nhã Sương tra hỏi, ý cười mới có trên mặt lập tức sụp xuống.
Hung ác trừng Nhã Sương một cái: "Quy củ học uổng công sao? Nha đầu có thể nghe ngóng hành tung của chủ tử sao?"
Nhã Sương hỏi một chút đã biết mình phạm sai lầm, nghe ma ma răn dạy cũng không dám cãi lại, thấp giọng thành khẩn nhận sai: "Nhã Sương biết sai."
Ước chừng thấy bình thường Nhã Sương biểu hiện rất tốt, ma ma dạy dỗ vài câu không đau không ngứa liền ngừng.
Phan ma ma làm người làm việc rất nghiêm túc, bên trong vẫn có chừng mực, hiện tại Song Nhi và Nhã Sương là nha hoàn có thể đánh chửi, nhưng lỡ như mang thù, dáng dấp xinh đẹp như vậy, nói không chừng Tam gia bên trên cũng vừa về thấy nàng đã sủng, đến lúc đó dù nàng là người của phu nhân, rơi hết mặt mũi cũng khó coi.
Đại khái là được Phan má má phân phó, đêm nay phòng bếp đưa hai thùng nước nóng thật lớn cho hai người Song Nhi.
Thoải mái ngâm mình ở trong nước nóng, Song Nhi cảm thấy mình giống như con heo đợi làm thịt lúc ăn tết, trước khi gϊếŧ phải cọ rửa thật sạch.
Nghĩ đến nhà của mình, Song Nhi không khỏi đắng chát cười một tiếng, nàng đi vào quốc công phủ đã bảy năm, xem tình hình này cũng không ra được.
Cũng may bên ngoài cũng không có lực hấp dẫn gì với nàng.
Ký ức duy nhất cũng là ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, động một chút lại bị người đánh chửi, không phải đồ vật đáng giá luyến tiếc gì.