Cố Mạn xuất hiện xinh đẹp, lộng lẫy như công chúa trước mặt mọi người, bộ váy trên người cô là hàng đặt may phiên bản giới hạn, của nhà thiết kế hàng đầu thế giới. Mặc dù Bạc Thần không yêu cô, nhưng dù sao trước mặt mọi người cô vẫn là vị hôn thê của hắn, đương nhiên hắn cũng không keo kiệt.
Mỗi lần cô phát hiện hắn làm chuyện gì đó sai lầm, hắn sẽ tùy ý chuyển tiền cho cô, cho nên Cố Mạn cô tất nhiên là không thiếu tiền. Trong giấc mơ, sau lễ đính hôn, cô lại ngu ngốc, đi chuyển trả lại hết những gì hắn cho, dẫn đến phải sống những ngày khốn khổ, bị chèn ép, vừa mất tiền, lòng tự trọng cũng chẳng thể giữ được. Bây giờ tại sao cô phải trả chứ, người làm sai cũng đâu phải là cô, cô cứ xem như mình làm thuê đi, còn tình cảm xem như bỏ.
Khi Bạc Thần nắm tay cô từ ba Cố giao cho, hắn đến gần, nói nhỏ với Cố Mạn: "Cô như vậy có phải ngoan không chứ. Tại sao phải so đo, dù sao tôi cũng đã cho cô nở mày nở mặt, đâu phải ai cũng được làm vị hôn thê của tôi, chỉ cần cô hiểu chuyện, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô".
Cố Mạn ghê tởm, chỉ muốn ói, nhưng cô cố nén lại, chỉ qua một tháng nữa thôi, cô sẽ thoát khỏi lũ khốn này, một người trong chúng cô cũng không quan tâm. "Tất nhiên, em sẽ không làm anh thất vọng đâu". Cố Mạn tươi cười rạng rỡ, Bạc Thần hắn vậy mà lại cảm thấy rung động, một phút nào đó, hắn lại muốn yêu thương cô thật tốt. Bạc Thần vội gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, hắn không yêu cô, cô chỉ là một món hàng mà hắn cần lúc này mà thôi. Bạc Thần không chú ý, liền nắm chặt tay Cố Mạn, khiến cô khẽ kêu đau, hắn mới sực tỉnh, buông ra.
Cố Mạn thầm mắng đồ khốn trong lòng, nhưng vẫn thuận theo hoàn thành tốt buổi lễ. Đợi đến lúc xong các lễ nghi, bà nội của Bạc Thần như cũ chính là tặng cô miếng ngọc tượng trưng thân phận cháu dâu nhà họ Bạc, ngoài ra còn có bao lì xì lớn, là một chiếc thẻ đen quyền lực. Cố Mạn liền vui vẻ, xem ra, cuộc sống cô sau này sẽ rất tốt.
"Cháu dâu à, đã là người của Bạc gia, thì phải biết chiều chồng, nghe lời. Tuyệt đối không được làm những chuyện ảnh hưởng đến Bạc gia, cháu sống vì Bạc gia mà chết cũng phải vì bạc gia. Cháu ngoan, nghe lời, cháu sẽ không thiệt thòi đâu". Bà nội Bạc Thần nghiêm khắc nói với Cố Mạn, bà sẽ không chấp nhận một người ương bướng. Dù cháu bà sai, thì cũng phải chấp nhận. Bạc Thần hắn chính là sinh mệnh của Bạc gia.