Cuối cùng là Châu Bắc đang khoanh chân ngồi trên sô pha phá vỡ bầu không khí bế tắc: "Nam Yên, chàng trai trẻ này có thành ý như vậy, cậu đừng lãng phí lòng tốt của người ta, cũng đừng phung phí của trời."
Châu Bắc nói xong, Lục Bắc Thành cũng phục hồi lại tinh thần, anh cười lạnh: “Thiếu thốn tình yêu lâu ngày quá nên phải đi tìm đàn ông chích vài mũi nhỉ?”
Cố Nam Yên nghe xong liền duyên dáng đứng dậy, cười hào phóng: "Mộ Bạch, Lão Thẩm, các cậu xem vị kia nhà tôi cũng lên tiếng rồi, vậy tôi đi chích hai mũi trước đây, mọi người cứ từ từ chơi đi nhé."
Dứt lời, cô nhìn sang thiếu niên bên cạnh: "Đi thôi anh chàng đẹp trai, chị dẫn cưng đi đặt phòng."
“Vâng ạ.” Đáp lại một tiếng, chàng trai lại ghé sát vào tai Cố Nam Yên thì thầm vài câu.
"Thật hả! Để lát nữa chị xem kỹ thuật của cưng thế nào.” Cố Nam Yên nói.
Mọi người: "..."
Cố Nam Yên dẫn đầu đi ra trước, Châu Bắc cũng dẫn một chàng trai khác theo sau.
Trong phòng, Lục Bắc Thành không còn giữ được vẻ mặt ôn hòa nữa, anh duỗi chân đá một cái.
Giây tiếp theo, bàn mạt chược bị lật, quân bài lăn khắp sàn.
Diệp Sở đứng bên cạnh anh, sắc mặt tái nhợt, cô ta nắm lấy cánh tay anh: "Bắc Thành."
Diệp Sở bị doạ sợ, Tô Mộ Bạch nói rằng cô ta không thích hợp ở đây nữa nên nhờ người đưa cô ta về trước.
Đến cửa, Cố Nam Yên thậm chí không hề quay lại nhìn, cô thích thú hỏi hai chàng trai kia biết làm những gì, tư thế nào thoải mái nhất, làm việc này có kiếm được tiền không?
Châu Bắc quay đầu nhìn lại, khóe môi hiện lên nụ cười, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
——
Một lúc sau, khi Cố Nam Yên cầm thẻ phòng đi đến trước cửa một căn phòng sang trọng khác thì thấy Lục Bắc Thành đang đi về phía cô với vẻ mặt lạnh lùng.
Muốn ngủ với tên đàn ông khác? Đừng có mơ.
Cho dù là thứ Lục Bắc Thành anh không cần thì người khác cũng đừng hòng động vào.
Cố Nam Yên nhìn thấy anh đi tới, cô nhiệt tình chào hỏi như gặp phải người quen: "Trùng hợp nhỉ, anh cũng tới thuê phòng à!"
"Diệp Sở đâu! Hay anh gọi cô ấy vào chơi cùng bọn em luôn đi."
Lục Bắc Thành còn chưa kịp mở miệng, Cố Nam Yên lại nói: "Chúng ta là vợ chồng cơ mà, tuy em không ngủ được với anh nhưng ít nhất cũng phải cho em xem anh ở trên giường tuyệt vời như thế nào chứ. Bằng không, sau này chúng ta ly hôn rồi, người khác hỏi kỹ năng giường chiếu của chồng cũ em thế nào, em lại không trả lời được."
Nghe Cố Nam Yên trêu chọc, Châu Bắc ở bên cạnh bật cười.
Lục Bắc Thành: “Cố Nam Yên, cô ti tiện thật đấy.”
Cố Nam Yên thản nhiên nói: "Nếu em không ti tiện thì có thể lấy được giấy đăng ký kết hôn với anh, ngủ trên giường của anh không?"
Cố Nam Yên và Lục Bắc Thành chỉ lãnh giấy đăng ký kết hôn chứ không tổ chức hôn lễ. Vốn dĩ là có tổ chức, nhưng Lục Bắc Thành đã hủy bỏ nó vào phút cuối.
Vấn đề này luôn là cái gai trong lòng Cố Nam Yên.
Cũng vì vậy nên không có nhiều người biết về cuộc hôn nhân của họ.
Thấy Cố Nam Yên bị Lục Bắc Thành ngăn lại, sau đó lại nghe cô nhắc đến giấy đăng ký kết hôn, chàng trai đi theo Cố Nam Yên vội vàng bước tới nói: "Chị ơi, hay là chúng ta..."
Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, Lục Bắc Thành đã giơ chân đá mạnh vào ngực cậu ta.
Ngay sau đó, thiếu niên tái mặt lùi lại mấy bước, cuối cùng nặng nề ngã phịch xuống đất.
Lúc này, Cố Nam Yên đã thu lại vẻ mặt ôn hoà: "Lục Bắc Thành, đủ rồi đấy."
Thấy Cố Nam Yên che chở người kia như vậy, Lục Bắc Thành giơ tay bóp mặt cô: "Cố Nam Yên, mẹ nó cái loại hàng này mà cô cũng để vào mắt cho được, cũng nuốt trôi được?"
Cố Nam Yên túm cánh tay Lục Bắc Thành: "Em có nuốt được hay không không liên quan gì tới anh, anh chơi của anh, em chơi của em, ai làm việc người đó, rất công bằng."
Sự bướng bỉnh của Cố Nam Yên khiến sắc mặt Lục Bắc Thành tối sầm, anh đổi tư thế bóp cổ cô.
Bị anh bóp cổ, mặt Cố Nam Yên đỏ bừng lên.
Châu Bắc thấy Lục Bắc Thành thật sự tức giận, lập tức kéo cổ tay anh: "Lục Bắc Thành, động tay là hết thật đấy."
Châu Bắc nói xong, đám người Tô Mộ Bạch và Thẩm Ly cũng vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ nhanh chóng tiến lên, kéo Lục Bắc Thành ra.
Sau đó yêu cầu chàng trai trẻ đang ngã dưới đất và đồng bọn của cậu ta đi trước.
Nếu không đợi lát nữa sẽ có án mạng xảy ra.
Cô dùng tay phải ôm cổ, ho khan một trận. Cuối cùng, sau khi bình tĩnh lại, Cố Nam Yên không nói một lời, giơ chân phải lên đá mạnh vào bụng Lục Bắc Thành.
Sắc mặt Lục Bắc Thành lập tức tái nhợt.
Đám người Tô Mộ Bạch ở bên cạnh cũng ngây người trong giây lát.
Bọn họ biết Cố Nam Yên hung dữ, nhưng không ngờ cô lại dữ đến mức này.
Cố Nam Yên nhìn chằm chằm vào Lục Bắc Thành đang tức giận, cô ôm cổ, lạnh lùng nói: "Anh cứ thử động tay với em lần nữa xem?"
Thấy trong mắt Cố Nam Yên tràn đầy hận ý, tim Lục Bắc Thành bỗng thắt lại.
Anh cũng nhận ra rằng vừa rồi bản thân thực sự rất bốc đồng.
Vì vậy anh cúi đầu nhìn Cố Nam Yên một lúc lâu, sau đó đút hai tay vào túi quần, quay người sang một bên không nói gì nữa.
Thẩm Ly thấy thế, đẩy hai người một cái: “Thôi, ầm ĩ cả một đêm rồi, có chuyện gì thì về nhà nói tiếp.”
Nghe Thẩm Ly giải vây, Lục Bắc Thành rút tay phải trong túi quần ra, không nói một lời túm lấy gáy Cố Nam Yên kéo cô rời đi.
Khi đến bãi đậu xe ở tầng dưới, Lục Bắc Thành nhét Cố Nam Yên vào ghế lái phụ. Cố Nam Yên không nói gì, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe khởi động, bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu, sau đó Lục Bắc Thành mới mở cửa sổ, tự châm cho mình một điếu thuốc.
Từng vòng khói thuốc bay lượn bên ngoài, anh lạnh lùng nói: “Loại người nào cũng dám ngủ, cô không sợ bị nhiễm bệnh à?”
Cố Nam Yên thờ ơ trả lời: "Em sẽ dùng bαo ©αo sυ."
Lục Bắc Thành sầm mặt: "Cô là đàn ông à? Cô có thứ đó à? Cô dùng bαo ©αo sυ loại nào?"
Sau khi Lục Bắc Thành hung dữ xong, điện thoại trong túi của Cố Nam Yên vang lên, cô lấy ra thì thấy là Tần Hải Vân gọi đến.
Cố Nam Yên thở dài một hơi rồi nhận điện thoại: "Mẹ."
Giọng nói lớn tiếng của Tần Hải Vân truyền tới ở đầu bên kia: "Nam Yên, con tìm được Bắc Thành chưa?"
Một tay Cố Nam Yên đỡ trán, tay còn lại cầm điện thoại, mệt mỏi nói: "Con tìm được rồi, bọn con đang trên đường về."
Cố Nam Yên không đề cập một lời nào về cuộc tranh cãi của hai người vừa xảy ra trong khách sạn.
Tần Hải Vân nghe thấy Lục Bắc Thành đã về, liền nói: "Nam Yên, vậy đêm nay con hãy nắm bắt cơ hội đi nhé. Hai năm rồi, đã đến lúc con và Bắc Thành nên một đứa con. Bằng không, nếu trì hoãn thêm một năm nữa, Bắc Thành sẽ đòi ly hôn, đến lúc đó ngay cả một con át chủ bài con cũng không có.”
Lời cằn nhằn của Tần Hải Vân khiến Cố Nam Yên đau đầu.
Hai năm rồi, một bên thì giục cô sinh con, một bên lại không chịu sinh con với cô, cô dường như sắp phát điên.
Mấu chốt là cô rất muốn sinh, nhưng Lục Bắc Thành không muốn!
Cố Nam Yên còn chưa kịp trả lời, Tần Hải Vân ở đầu bên kia bỗng hỏi: "Nam Yên, có phải con không muốn sinh con không?"
Cố Nam Yên: "Sinh sinh sinh, con muốn sinh con."
Nghe Cố Nam Yên chỉ trả lời lấy lệ, Lục Bắc Thành thờ ơ liếc nhìn cô một cái, nhấn ga tăng tốc.
Chẳng bao lâu hai người đã về đến nhà, trong nhà rất yên tĩnh. Cố Nam Yên tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, cô không khỏi nghĩ tới lời dặn dò vừa rồi của Tần Hải Vân, cùng với những lời hỏi thăm thường xuyên của mẹ ruột cô.
Vì vậy, cô quyết tâm bước đến tủ quần áo và chọn ra một bộ đồ lót ren màu đen gợi cảm.
Cô vừa mặc qυầи ɭóŧ vào, còn chưa kịp khoác khăn bên ngoài thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.
Cô quay đầu lại nhìn, là Lục Bắc Thành đã trở về phòng.