Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Chương 15: Em gái Phương Giám về quê ăn bám

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Chu Dịch hoảng hốt. Phương Tuyết Nghiên là một cái phiền phức lớn, cậu đã nói dối Phương Giám cho qua chuyện trước đó rồi. Bây giờ cô mà nói cái gì không nên nói khiến anh Giám nghi ngờ thì toang. Mà cô ấy ở đây có nghĩa là Thẩm Nghênh Phong cũng sẽ tới. Thẩm Nghênh Phong là một tên lưu manh liều lĩnh, cậu đã gửi tin nhắn chọc tức hắn... Cuộc sống quá khó khăn, cậu phải bám dính anh Giám nửa bước không rời.

Phương Giám không vui lắm khi nhìn thấy em gái mình. Thế giới hai người sẽ bắt đầu xuất hiện bóng đèn, làm gì cũng bất tiện. Tiểu Dịch rất thích khóc khi bị bắt nạt, tiếng khóc của cậu rất... Em gái chưa lập gia đình, cho nên không thể để cô ấy nghe thấy những âm thanh đó. “Tại sao em lại ở đây?”

"Anh ơi, em cãi nhau với Nghênh Phong... Hức..." Phương Tuyết Nghiên bật khóc: "Vợ chưa cưới... Rõ ràng nói anh yêu em... Những kẻ lừa đảo..."

"Bình tĩnh, nói từ từ."

Phương Tuyết Nghiên không kìm được nước mắt. Cuối cùng, hai người cũng nắm được tình huống thông qua câu chuyện lộn xộn và đứt quãng của cô ấy. Cô ấy cãi nhau với Thẩm Nghênh Phong vì vợ chưa cưới muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng trong tay không có tiền nên đành phải về quê.

Nếu Tuyết Nghiên đã đến đây cũng không thể đuổi cô ấy đi. Phương Giám mở cửa bảo cô ấy vào nhà, Chu Dịch trượt khỏi lưng người đàn ông, giật cá rồi vào bếp hầm canh đầu cá. Sẽ không có việc gì nếu nguyên chủ không theo đuổi cô ấy.

Phương Tuyết Nghiên nhìn rõ nội thất trong nhà, quên cả khóc. Tòa nhà nhỏ này thật sự là của anh trai cô? Xây nhà lớn và đẹp như vậy là trúng số sao? “Anh ơi, anh lấy đâu ra tiền sửa nhà?”

“Anh kiếm tiền bằng việc bán gà, và mượn một ít của người khác. Ở nông thôn xây nhà rất rẻ, 200.000 tệ là đủ để mua một căn nhà lớn trong thị trấn.” Phương Giám không nói thật, anh không mượn tiền. Nhà được xây với vật liệu tốt nhất, cộng với tiền nhân công và đồ gia dụng, đủ để mua căn nhà có một phòng ngủ và một phòng khách trong thành phố.

Phương Tuyết Nghiên nghĩ có lẽ anh trai mượn tiền để mua nhà chứ bán gà thì được bao nhiêu tiền? Cô không có tiền để giúp trả nợ, nên không hỏi thêm nữa: "Ồ, em đói bụng, anh có gì để ăn không?"

Phương Giám lấy bánh đào ra, sợ cô bị mắc nghẹn, nên đưa cho cô một bát nước sơn trà. Màu sắc sơn trà pha với nước không được đẹp, Phương Tuyết Nghiên không uống. Phương Giám cũng không quan tâm, em gái anh rất kén chọn.

“Phương Giám, tôi trả xe.” Cổng sân vẫn chưa đóng, Thôi Tứ đẩy xe ba bánh thẳng vào sân.

Phương Giám gần như quên mất chiếc xe ba bánh nhỏ của mình. Khi đi ra ngoài, anh thấy chiếc xe ba bánh đã được đánh bóng gần như không thể nhận ra nó, và rỉ sét có lẽ đã được chà bằng giấy nhám: "Thôi Tứ, cậu đem xe cũ đều rửa thành xe mới, quá khách sáo."

“Nên như vậy,” người ta cho hắn mượn xe vì tình cảm, hắn không thể không biết điều. “Để xe ở đây nha, tôi đi trước.”

"Vào nhà ngồi chơi một chút."

“Không được, tôi còn phải đi làm trong lều lớn,” vợ hắn đã đi làm ở lều lớn nhà họ Vương rồi, hắn phải chạy nhanh hơn, hắn nghe nói buổi tối có cá ăn.

Phương Tuyết Nghiên quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe ba bánh nhỏ xác nhận rằng anh trai cô thật sự không có tiền. Ở trong thành phố, hầu hết các xe ba bánh là xe thu gom phế liệu, mà xe người ta lái còn là xe điện.

Sau bữa tối, Phương Giám định đưa em gái lên thị trấn bằng xe ba bánh để mua nhu yếu phẩm hàng ngày. Ở nhà có khăn tắm, bàn chải đánh răng, nhưng kiểu dáng đơn giản chắc chắn em gái anh sẽ không thích.

Canh đầu cá đã sôi, vừa mở nắp nồi, mùi thơm bay ra, bụng Phương Tuyết Nghiên lại bắt đầu đánh trống. Vài miếng bánh đào không thể lấp đầy dạ dày của cô.

"Anh Giám, tới mang canh ra đi."

“Đến đây,” tay tiểu Dịch mềm mại không thể để bị phỏng, công việc bưng canh nóng luôn là của anh.

Canh đầu cá trắng như tuyết đã được mang ra, Phương Tuyết Nghiên nóng lòng muốn ăn thử, nó rất thơm, nhìn rất ngon. Thời gian ăn trưa đã qua, thời gian ăn tối vẫn chưa đến, cô biết anh tiểu Dịch đặt biệt vì cô nên mới xuống bếp nấu cơm. Cô rất cảm động, nhưng cô đã có Nghênh Phong.

Chu Dịch cũng đói bụng, bánh ngọt ăn lúc nãy sau khi hoạt động đã tiêu hết. Một nồi canh đầu cá và một nồi cơm khô, ba người bọn họ ăn sạch sẽ. Chu Dịch cũng muốn làm cá kho, nhưng hiện tại dạ dày của cậu có chút khó chịu, nếu ăn cay sợ sẽ bị viêm nên cho cá vào tủ lạnh, mấy ngày nữa mới nấu.

"Tuyết Nghiên, em xem thiếu gì, bây giờ chúng ta lên thị trấn mua," Phương Giám vừa nói vừa lau bàn.

Cô không mang theo bất kỳ thứ gì khác ngoài cái váy bẩn: "Em muốn mua sữa rửa mặt, khăn, bàn chải đánh răng, ly súc miệng, kem, quần áo... Nhiều quá, anh đưa tiền cho em, em sẽ tự mua."

Chu Dịch: "..." Cậu không hiểu, Phương Tuyết Nghiên, một người phụ nữ trưởng thành tốt nghiệp đại học, có cả tay lẫn chân, làm sao cô ấy có mặt mũi để xin tiền anh trai không lớn hơn mình bao nhiêu? Hình như trong nguyên tác Phương Tuyết Nghiên chưa từng làm việc, sau khi tốt nghiệp cô ấy ăn bám cha mẹ, sau khi lấy Thẩm Nghênh Phong thì ăn bám nhà họ Thẩm.

Sống như vậy có lẽ rất thoải mái, hạnh phúc. Nhưng những người bị cô ấy ăn bám đều không vui vẻ, không, nhà Thẩm Nghênh Phong có một doanh nghiệp lớn, hắn ta không sợ bị cô ăn bám, cha mẹ Phương đã chuyển trách nhiệm nuôi dưỡng con gái cho con trai của họ, nên chỉ có anh Giám là không vui.

Người đàn ông của mình nuôi vài con gà để kiếm sống đã không dễ dàng, Chu Dịch rất có ý kiến.

Phương Giám nhìn em gái, nếu cô ấy ở với cha mẹ thì anh không có nghĩa vụ phải cho tiền em gái. Nhưng bây giờ em gái đã trực tiếp đến ở nhờ nhà anh, xòe tay xin tiền mà không cho thì thật rắc rối.

Chu Dịch tính toán thôi thì cho năm trăm, không cho sợ cô ấy sẽ tố cáo chuyện bọn họ với mẹ Phương.

Phương Giám chuyển năm trăm cho Phương Tuyết Nghiên.

Phương Tuyết Nghiên chê ít: "Anh ơi, anh có tiền mua một bộ vest, sao không cho em nhiều hơn," một bộ đồ vest đặt may có giá ít nhất vài ngàn.

"Anh chỉ mua một bộ đồ vest, hết tiền rồi."

Phương Tuyết Nghiên: "..." đã nghèo mà còn sĩ diện bày đặt mua đồ vest.

"Đi thôi, lên thị trấn, tiểu Dịch có đi không?" Em gái và tiểu Dịch đều nhẹ, chở hai người họ trên một chiếc xe ba bánh không thành vấn đề.

"Đi," ngay khi anh Giám rời đi, Thẩm Nghênh Phong đến thì phải làm sao? Cậu chỉ mới có cuộc sống tốt đẹp trong vài ngày, không muốn bị chặt xác rồi ném xuống sông đâu, hiu hiu.

Đến thị trấn, Phương Tuyết Nghiên một mình đi siêu thị, Chu Dịch và người đàn ông dắt tay nhau đi lang thang khắp nơi. Chiếc xe ba bánh bị khóa vào cây cột ở ngã ba đường. Ba người họ hẹn hai giờ sau gặp nhau ở đây.

Sau khi tách ra, Chu Dịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỗi tế bào trong cơ thể cậu đều kháng cự khi ở gần nữ chính.

Trên đường có rất nhiều thanh niên, hầu hết đều thất nghiệp và chuẩn bị về quê.

Phương Giám đưa Chu Dịch đến một cửa hàng nhỏ mua BSC và dầu bôi trơn. BCS gần hết nên phải mua, nhưng anh không muốn mua BCS, không đeo sẽ thoải mái hơn, nhưng tiểu Dịch không đồng ý, ngại dọn dẹp phiền phức.

Cửa hàng nhỏ không có nhiều hàng, chỉ có một hộp BCS size lớn, Phương Giám mua một hộp BCS, một chai dầu bôi trơn bọc trong một cái túi màu đen rồi nhét vào túi quần.

Chu Dịch "..." Không phải trai thẳng mới thích cái gì cũng nhét vào túi quần sao? đỉnh ra một cục lớn nhìn rất là chướng mắt.

Chai dầu bôi trơn khá nặng khiến quần cứ tụt xuống, Phương Giám phải thường xuyên kéo lưng quần. Anh mua hai chai coca ướp lạnh kéo Chu Dịch đến trường trung học trong thị trấn.

Đang là ngày nghỉ, trong trường không có giáo viên cũng như học sinh, chỉ có một vài người lớn tuổi mặc đồ thể thao chạy trên sân.

Hai người ngồi ở rìa sân chơi, Chu Dịch mở nắp chai coca ra, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Dẫn em tới đây làm gì?"

"Tiểu Dịch, em lên Tao Bao mua thêm vài hộp BCS, anh không biết sử dụng thứ đó thế nào," đứng bên đường mua thì sợ bị nhìn thấy.

Mua thì mua, khá khó khi muốn một con sói đã ăn thịt quay lại ăn chay, nếu không mua thì phiền phức chính là cậu. Sau khi làm xong cậu không còn sức để mà dọn dẹp, mà người đàn ông giúp cậu dọn dẹp thì không biết chừng nào mới xong...

Ngoài mua một trăm hộp BCS và một trăm chai dầu bôi trơn, hai người còn mua thêm một số thứ khác.

Cái chính là khi từ khóa "nam" được nhập vào, có quá nhiều thứ liên quan xuất hiện. Phương Giám vòng tay qua ôm vợ rồi nhấp vào từng cái một, và cánh cửa đến thế giới mới đã được mở ra.

Tao Bao là một thứ tốt, không có gì ngạc nhiên khi mẹ và em gái của anh đều thích nó.

Người chạy bộ lớn tuổi mệt mỏi chạy về nhà, sân chơi trở nên yên tĩnh.

Chu Dịch bị người đàn ông ôm đặt trên đùi, mặt đỏ bừng. Mấy cửa hàng online này cũng quá bạo gì mà dây xích, còng tay, ghế tình yêu khiến người đàn ông trở nên phấn khích: "Chờ về nhà."

"Chỉ sờ thôi."

Chu Dịch: "..." Không sợ bị suy thận sao?

Sau hơn 20 năm thủ thân, bây giờ chính là lúc để xả. Phương Giám ôm hôn cậu thật lâu, Chu Dịch khóc đến mức mí mắt đỏ hoe, xấu hổ và sợ hãi.

Thấy có người khác chạy tới, Phương Giám bất đắc dĩ rút tay về, dùng chai Coca lạnh xoa mắt cho Chu Dịch.

Chu Dịch không muốn nên liền cầm chai Coca ngồi xuống cách đó một mét.

Phương Giám: "...Tiểu Dịch.”

"Trong ba phút, em không muốn nói chuyện với anh."

"Anh chỉ nói một câu thôi", Phương Giám chỉ vào ngực cậu: "Tiểu Dịch, em nhìn kìa."

Chu Dịch: "..." đậu xanh, hai trái tắc này lại nổi lên để tìm cảm giác tồn tại.

"Anh đi mua miếng dán đi, em sẽ chờ anh ở trong nhà vệ sinh trường."

Nhà vệ sinh của trường rất sạch sẽ vì không có ai sử dụng trong những ngày nghỉ. Phương Giám toát mồ hôi chạy vào và đóng cửa lại.

Chu Dịch muốn dán lên nhưng Phương Giám không chịu, miếng dán đang nằm trong tay anh, anh có quyền: "Sưng rồi, dùng nước bọt khử trùng rồi dán lên."

Chu Dịch: "..."

Mặt trời đang lặn ở phía tây.

Thấy đã gần đến giờ, cả hai quay lại xe ba bánh chờ Phương Tuyết Nghiên. Phương Giám đi trước, Chu Dịch đội nón đi ở phía sau với khuôn mặt sưng húp. Nếu Phương Tuyết Nghiên nhìn ra cậu sẽ chia tay với Phương Giám.

Phương Tuyết Nghiên không thấy, sau khi vấn đề cơm ăn áo mặc được giải quyết, cô lại bắt đầu nghĩ đến Thẩm Nghênh Phong. Cô vừa mong Thẩm Nghênh Phong sẽ về quê tìm cô, nhưng vừa không muốn. Cô sợ căn nhà quê rẻ tiền sẽ làm mình mất mặt, đồng thời cô cũng sợ lại cãi nhau với Thẩm Nghênh Phong.

Sau khi đưa em gái về nhà, vợ chồng Phương Giám lên núi chăn ngỗng. Buổi tối muỗi rất nhiều nên còn mang theo một khoanh nhang muỗi.

Chu Dịch gối đầu lên đùi người đàn ông, nhìn mây sữa dần chuyển sang màu dâu tây, muốn ăn kẹo dẻo vị dâu tây.

Đài phát thanh trên điện thoại phát ra một khúc nhạc rồi bắt đầu phát tin tức.

Lúa mì ở miền Bắc đã được thu hoạch và bán ra thị trường. Nhiệt độ cao bất thường liên tục trong tháng 5 và tháng 6 năm nay hình thành gió nóng làm lúa mì vụ đông chết khô trên diện rộng, làm sản lượng giảm hơn 70% và khiến giá bột mì tăng vọt.

Chu Dịch dừng lại, lấy điện thoại di động ra, đặt hàng trên Tao Bao một ít gạo và các loại đồ hộp.

Một số người dân thậm chí không thèm nấu cơm, cả gia đình chạy vào thị trấn. Lương thực chủ yếu ở miền Nam là gạo thoạt nhìn thì không liên quan gì đến lúa mì, nhưng sản lượng gạo giảm sút cũng là điều có thể đoán trước được. Tình trạng của người miền Bắc hôm nay chính là ngày mai của họ.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Phương Giám đều phải đạp xe ba bánh đến thị trấn để lấy hàng chuyển phát nhanh, Chu Dịch lần nào cũng đu theo, người đàn ông mồ hôi đầm đìa đạp xe, còn cậu thì ở phía sau bắt chéo hai chân ăn kem, hehe.