Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Chương 13: Quần xxx gợi cảm

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Hai người ôm nhau trò chuyện một lúc, thấy thời gian vừa đủ nửa tiếng, Chu Dịch đi tắm rửa thay quần áo, còn Phương Giám thì đi lên thị trấn lấy hàng chuyển phát nhanh.

Ban đầu anh muốn thuê một chiếc xe để chở hàng chuyển phát nhanh về nhà, nhưng ông chủ điểm chuyển phát nhanh đề nghị giúp anh giao hàng với giá ba mươi tệ.

Ba mươi tệ là giá của một bữa ăn, Phương Giám không mặc cả, anh và ông chủ cùng nhau chuyển đồ lên xe, sau đó ngồi lên ghế phụ trở về nhà.

Giữa đường dừng xe mua bánh kem và bánh đào. Tiệm bánh gần đây kinh doanh ế ẩm nên không làm nhiều bánh, Phương Giám vừa mới đến thì bánh đã hết, bánh mới vẫn còn trong lò.

Bánh mới nướng ngon hơn nhiều so với bánh đã để trong một thời gian, Phương Giám sẵn sàng chờ đợi, ông chủ điểm chuyển phát nhanh cũng không ngại. Hiện tại có nhiều người thất nghiệp nên ít người đặt hàng online, ông chủ khá là rảnh rỗi.

Phương Giám mua một miếng bánh da hổ đưa cho ông chủ: "Anh ơi, làm mất thời gian của anh quá, mang về cho bọn nhỏ ăn đi."

"Vậy thì cảm ơn," ông chủ không khách sáo, bây giờ làm ăn không tốt, vợ không nỡ mua đồ ăn vặt cho con, mà con gái ông thì lúc nào cũng thèm ăn. Một miếng bánh da hổ trước kia bán có ba, bốn tệ, nhưng bây giờ đã tăng lên mười mấy hai mươi tệ.

Hàng chuyển phát nhanh được để trong sân. Sắp xếp hàng chuyển phát nhanh cũng là một vấn đề lớn. Quần áo, ga trải giường, chăn… phải lấy ra và giặt sạch, còn giường thì phải phơi dưới ánh nắng mặt trời để khử trùng.

Sau khi sắp xếp xong, Phương Giám tắm nước lạnh rồi cởi trần đi lên lầu. Chu Dịch đang đeo tai nghe nằm trên giường xem phim, cậu mặc một chiếc áo ngủ lụa màu trắng, cổ áo mở rộng, lộ ra một nửa bờ vai, vạt áo xắn lên, trên làn da lộ ra ngoài vài dấu hôn hồng nhạt.

Cái mông nhỏ được áo ngủ che lại vừa tròn vừa cong, eo nhỏ đến mức có thể dùng một tay bóp chặt, Phương Giám ngồi xuống: "Xem cái gì, cho anh xem với."

Chu Dịch bị Phương Giám làm cho giật mình, tay run rẩy làm rơi điện thoại trên nệm: “Hết hồn, anh thật là phiền phức.”

"Anh còn có thể phiền phức hơn đấy."

Phương Giám hôn nhẹ lên nốt ruồi nhỏ màu đỏ sau gáy Chu Dịch làm cậu muốn chửi thề. Người đàn ông rõ ràng biết đó là điểm nhạy cảm của cậu, cậu tránh cũng không tránh được, thật là tức cái l*иg ngực: "Hừ...... Em sai rồi, anh không phiền phức, em phiền phức, được chưa.....?"

Phương Giám dừng động tác, dán vào tai cậu dùng giọng điệu nịnh nọt nói: "Tiểu Dịch, đồ trên sân thượng khô rồi... Mặc cho anh xem một chút nhé?”

Không đợi Chu Dịch trả lời, Phương Giám đã đi thu dọn quần áo. Hơn chục chiếc qυầи ɭóŧ màu sắc khác nhau xếp thành hàng trên giường, cái gì ren, lưới, trong, mờ, hở đáy cái gì cần có đều có: "Tiểu Dịch, cái màu đen này đẹp nè.”

Chiếc màu đen là hở nhất, chỉ có vài dây đai mỏng chắn phía trước và lộ hẳn phần sau nên anh có thể đi vào mà không cần phải cởi nó ra.

Chu Dịch: "... Lưng em vẫn còn đau.”

Lông mày Phương Giám rũ xuống, sức khỏe của tiểu Dịch quá kém, ban đêm phải đem cậu vào trong không gian để ngâm nước hồ: “Được rồi, anh giặt đồ, em tiếp tục xem phim. Em có muốn ăn nhẹ không? Anh có mua bánh kem và bánh đào mang lên cho em nhé?”

"Em không đói, không ăn đâu," cậu vừa uống canh nấm rơm: "Trong bếp còn canh nấm rơm, anh nhớ uống."

Anh sẽ uống hết từng giọt canh tình yêu do vợ nấu, Phương Giám vui vẻ đi xuống lầu. Chu Dịch vỗ ngực sợ hãi, suýt chút nữa mông cậu lại muốn nở hoa. Cậu phải đem giấu những thứ không đứng đắn đó để tránh cho Phương Giám nhìn thấy lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chết tiệt, qυầи ɭóŧ và dầu bôi trơn đâu rồi?

Phương Giám đã bỏ vào trong không gian, những thứ tốt đẹp phải được cất giữ trong không gian, để không bị mất. Anh rất hiểu tính của tiểu Dịch, có thể tóm tắt trong bốn chữ "đυ.ng chuyện bỏ chạy," khi trêu chọc anh, cậu rất hăng hái, nhưng tới khi vô chuyện chính cậu liền sợ hãi. Nếu không cất đồ đi không biết chừng tiểu Dịch sẽ giấu ở góc nào, đến lúc đó lại tìm cớ để trốn tránh.

Vừa giặt đồ xong trời đã tối.

Dự báo thời tiết cho biết ngày mai trời sẽ nắng, vì vậy Phương Giám để quần áo và ga trải giường treo trên ban công mà không thu vào phòng.

Chu Dịch đi xuống lầu, sai người đàn ông vừa rảnh rỗi đến chỗ chú Tần mua hai miếng đậu hủ, cậu rã đông và băm miếng thịt ba chỉ duy nhất có trong tủ lạnh.

Miếng thịt này còn dư lại khi Phương Giám làm thử món thịt kho cách đây ba tháng trước. Mùi vị thịt kho anh nấu khiến anh mất hết can đảm để học món mới nên phần thịt heo còn dư đã bị bỏ lại.

Vừa mới thoát ế, ăn đậu hủ thì quá nhàm chán, Phương Giám muốn gϊếŧ một con gà để ăn mừng vì đã mất trinh, nhưng đáng tiếc bây giờ đã quá muộn.

Chu Dịch thì cho rằng có thịt heo băm là tốt rồi, cậu định làm đậu hủ xào thịt. Làm đậu hủ xào thịt rất đơn giản, tiện lợi và nhanh chóng. Đầu tiên xào thịt băm, sau đó cho nước sốt và gừng vào xào đến khi thơm, cho đậu hủ vào xào chín, thêm nước tương, dấm và nước cốt thịt vào xào, cuối cùng thêm hai thìa tương ớt vào xào đều, rắc hành lá vào rồi tắt lửa.

Đậu hủ là một loại đậu hủ được làm theo phương pháp truyền thống, hẹ tây được trồng trong lều, và tương ớt cũng được tự làm từ ớt khô tại nhà. Nguyên liệu tốt, đầu bếp giỏi, đồ ăn tự nhiên sẽ ngon tuyệt cú mèo.

Phương Giám ngửi thấy mùi thơm, đậu hủ xào thịt làm sao có thể ngon như vậy, tối nay anh có thể ăn thêm một bát cơm.

Sống như thế mới là sống. Trước kia bận rộn một ngày về đến nhà, chỉ có nồi lạnh và bếp lạnh. Có khi anh làm không tốt, muốn than thở một vài câu, nhưng không có ai để nói chuyện. Cha mẹ anh sẽ không gọi cho anh ngoại trừ xin tiền, và anh cũng không có bạn bè.

Khi còn nhỏ, anh luôn cảm thấy đó là lỗi của mình khi không được cha mẹ yêu thương, cả người u ám và khuôn mặt lạnh lùng khiến nhiều người e ngại. Khi lớn rồi muốn kết bạn nhưng vì dính dáng tới lợi ích nên rất khó.Q

Chu Dịch nói rằng cậu thích anh từ khi còn nhỏ, không phải là anh coi thường bản thân, ngoại hình của anh anh rất rõ ràng, bản thân anh còn không thích, chẳng lẽ Chu Dịch có vấn đề về thẩm mỹ?

Chu Dịch sau khi ăn uống no nê liền ngồi phịch xuống ghế, muốn nhờ người đàn ông xoa bụng giúp mình, nhưng lại sợ đùa với lửa rồi tự đốt cháy luôn chính mình.

Tư thế ngồi khiến áo ngủ lệch sang một bên, hai hạt đậu đỏ giống như đóa Hồng Mai vừa nở trong nền tuyết trắng.

Phương Giám xử lý miếng thức ăn cuối cùng rồi đi tới: "Tiểu Dịch, eo em còn đau không?".1

"Đau" Cậu sẽ phải nghỉ ít nhất hai ngày để hồi phục.

Phương Giám: "..." Rửa bát xong quay lại hỏi vậy.

Hai mươi phút sau, câu trả lời vẫn như cũ.

Vợ thơm thơm mềm mềm bên cạnh mà không thể ăn, không phải là cực hình sao? Phương Giám ôm cậu vào lòng, cùng nhau xem phim.

Chu Dịch đang xem một bộ phim kinh dị, mấy cảnh trong phim khiến cậu vô cùng sợ hãi. Cậu không dám đi vệ sinh một mình, bèn rủ người đàn ông đi cùng. Phương Giám nhân cơ hội này lợi dụng cậu, không cho làm thì không đi ... Chu Dịch suýt chút nữa tè ra quần.

Sau khi xả nước xong, Chu Dịch chui vào chăn, mông giơ cao giống như một con đà điểu.

Phương Giám liếʍ môi, tư thế này quá thuận tiện.

"Tiểu Dịch, đi ra, trong chăn ngộp lắm."

Chu Dịch không nhúc nhích, Phương Giám kéo cậu ra: "Anh sai rồi, không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

"Em tức giận, không muốn nói chuyện với anh."

"Mất bao lâu?"

"Ít nhất ba mươi phút."

Lâu như vậy: "Giảm giá 20% có được không?"

"Không, bắt đầu hẹn giờ ngay bây giờ."

"Đừng," Phương Giám tắt đèn: “Mỗi người hãy lùi lại một bước. Sau này anh sẽ cùng em đi nhà vệ sinh vô điều kiện. Em sẽ bỏ qua ba mươi phút này cho anh, được không?"

Chu Dịch: "..." tức quá, đậu hủ xào thịt có vị nặng, cậu uống nhiều nước, cậu phải đi vệ sinh, hiện tại cậu không đồng ý, sau một giờ, người đàn ông này sẽ lại làm cậu xấu hổ.

"Tiểu Dịch, được không?"

Chu Dịch hung hăng nói: "Được rồi," cậu không thể tức giận.

Chu Dịch hung dữ như vậy, Phương Giám còn nghĩ rằng cậu còn nổi bão nữa, anh mỉm cười: "Vẫn còn sớm, không xem phim nữa sao?"

"Không xem, ngủ đi", càng xem càng sợ.

Cậu sợ đến mức bây giờ cảm thấy như có người trốn dưới gầm giường nên lui về phía sau, áp sát vào người đàn ông.

Phương Giám có ý xấu nói: "Tiểu Dịch, anh sẽ kể cho em nghe một chuyện, trong thôn chúng ta có một gia đình họ Hầu. Hắn ta lấy vợ khi còn trẻ, nhưng sau chưa đầy một năm kết hôn, vợ hắn biến mất."

"Im đi!" Chu Dịch lập tức nghĩ đến việc gϊếŧ người giấu xác.

"Đoán xem tại sao lại biến mất?"

"Không đoán!"

"Vợ anh ta nghĩ anh ta nghèo và bỏ trốn cùng tình nhân."

Chu Dịch: “…” Trêu chọc cậu vui lắm sao?

Chọc Chu Dịch khá vui, Phương Giám bị nhéo hai phát vào cánh tay, anh cũng không dám làm gì thêm: “Hầu đại gia, tên này yếu đuối, hắn mới mua một chiếc xe ba bánh điện bằng tiền nhà nước trợ cấp tháng thứ nhất. Sau khi nhận được trợ cấp tháng thứ hai, chiếc xe ba bánh đã được thay bằng lốp xe leo núi rất to, bô xe cũng được thay bằng loại có tiếng rất lớn, có thể nghe thấy tiếng gầm rú từ xa. Đây là lần đầu tiên hắn mua một chiếc xe, vì vậy hắn có chút phấn khích và lái chiếc xe đã được cải tiến chạy vòng quanh làng mỗi buổi sáng."

Có chút thú vị, Chu Dịch hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Hắn ta bị tố cáo vì đã làm phiền người dân và cải tiến xe bất hợp pháp. Trưởng làng đã kêu người tháo lốp xe và động cơ của hắn."

Chu Dịch: "..."

Sau khi bị gián đoạn như vậy, nỗi sợ hãi giảm đi rất nhiều. Chu Dịch tựa vào cánh tay người đàn ông, nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Phương Giám bế cậu vào trong không gian ngâm mình, sau khi ngâm xong, anh bôi những giọt nước trắng sữa trên lá sen lên chỗ để lại dấu hôn.

Những giọt nước trên lá sen là phiên bản nâng cấp của nước hồ, có tác dụng thần kỳ trong việc chữa lành vết thương. Những vết thương trên da sẽ lành ngay sau khi bôi lên chúng. Tuy nhiên, số lượng quá ít và phải ngưng tụ trong vài tháng. Tiểu Dịch luôn nói là đau lưng, có lẽ là vì có ẩn chứa vết thương chăng?

Chu Dịch có chất lượng giấc ngủ khá tốt, sau khi bị ôm đi ôm về như thế mà vẫn không tỉnh giấc.

Nửa đêm, cậu tỉnh dậy vì mắc tiểu. Cậu đánh thức người đàn ông dậy đi cùng mình vào nhà vệ sinh. Cậu không quá sợ hãi, nhưng người đàn ông nói rằng anh ta sẽ đi cùng cậu, đã nói thì phải giữ lời.

Phương Giám vừa mệt vừa vui, sau khi bị đánh thức thì không ngủ lại được, anh muốn làm gì đó: "Tiểu Dịch, còn đau lưng không?"

Chu Dịch nửa tỉnh nửa mê, suy nghĩ chậm chạp, cậu nói thật: "Không đau," thân thể nhẹ nhàng thoải mái.

Phương Giám duỗi tay ra: "Thật sự không đau nữa à? Để anh sờ xem.”

Thắt lưng không đau có thể sờ ra sao, Chu Dịch mệt mỏi ôm gối ngáp một cái: "Anh nhanh lên, em buồn ngủ rồi."

Được rồi, anh nhanh.

Phương Giám chân tay lóng ngóng sờ Chu Dịch tới phát ngứa, cơn buồn ngủ từ từ biến mất, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, eo của cậu mọc trên ngực hả?

Quần áo bị cởi ra rơi xuống sàn nhà.

Đôi chân trắng như ngọc bích đã bị bắt trở lại trước khi chạm đất.

Tiếng nước vang lên trong phòng.

Tấm ra trải giường bị nhàu nát, bàn chân lộ ra ngoài với hai dấu răng trên mu bàn chân, và ngón chân co cứng lại.