Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Cảm thấy không còn gì để nói, Chu Dịch muốn đóng cửa lại. Vương Cẩm Bình lập tức giữ chặt cửa. Hắn cau mày suy nghĩ vài giây rồi chợt nhận ra: “Phương Giám đe dọa không cho anh nói chuyện với em phải không? Em biết anh ta chính là một kẻ thích kiểm soát. Đừng sợ, ở nhà em có vệ sĩ, đi theo em, em sẽ bảo vệ anh."
Chu Dịch: “...” Hôm qua khi ngọt ngào gọi anh Phương, Vương Cẩm Bình sao không nói như vậy đi. Nếu không quen biết Phương Giám, nghe vậy cậu sẽ nghĩ anh ấy rất độc đoán.
"Vậy đi, nếu Phương Giám đe dọa anh thì chớp mắt một cái."
"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt và không có đe dọa tôi. Tôi từ chối anh chỉ vì tôi không thích anh. Đừng lãng phí thời gian với tôi." Chu Dịch trả lời thẳng thắn, không để lại cho Vương Cẩm Bình chút hy vọng nào.
Vương Cẩm Bình hai mắt đỏ hoe, bị hắt hủi hai lần khiến trái tim hắn tan nát. Đẹp trai, nhà giàu, sao không ai thích hắn?
Chu Dịch có chút luống cuống: “Đừng khóc.”
Vương Cẩm Bình lau mặt: "Ai khóc? Nói cho em biết, anh không thích điều gì ở em? Em có thể sửa."
Chu Dịch không chút lưu tình: "Nói tóm lại, tôi không có thích anh."
Vương Cẩm Bình tức giận: “Anh thích điểm gì ở họ Phương?”
Chu Dịch tự nhủ, thật ra mình cũng không thích Phương Giám, nhưng mình phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản mới có thể ké ăn ké uống của người ta, vừa được bao nuôi vừa cặp kè bên ngoài thì thật quá là không có đạo đức: “Anh ấy biết lắng nghe, làm việc giỏi và tuyệt đối không đeo bám."
“Em cũng sẽ nghe lời, không đeo bám. Về công việc, anh vẫn chưa thấy em làm qua, sao biết em không bằng anh ấy?”
Chu Dịch khó chịu, tại sao hắn không chịu hiểu: “Anh làm việc giỏi hay không không quan trọng, tôi không quan tâm. Nếu không bỏ tay ra, tôi đóng cửa anh bị kẹt tay ráng chịu."
Vương Cẩm Bình không tin cậu sẽ làm vậy nên không nhúc nhích. Rầm, Chu Dịch đóng cửa, ngón tay Vương Cẩm Bình suýt chút nữa bị đập gãy, rút tay về đau không nói nên lời. Sau đó hắn nghe cạch một tiếng cửa bị khóa lại.
Vương Cẩm Bình: "..." Thật muốn đánh người.
Khúc nhạc dạo buổi sáng Chu Dịch không có ý định nói với Phương Giám, cậu đoán Vương Cẩm Bình bị thương sẽ không tới nữa.
Phương Giám về đến nhà trước mười hai giờ, ngoài hạt vừng, anh còn mua hai trăm ký bột mì cùng ngô xay và đem về mười con ngỗng con.
Ở nhà chỉ còn hai con gà nên nuôi thêm ngỗng để lấy trứng, trung bình hai ngày gà chỉ đẻ một quả trứng quá ít.
Trứng ngỗng to, giá trị dinh dưỡng cao và chi phí nuôi ngỗng thấp.
Chu Dịch nghênh đón những thành viên mới của gia đình. Chúng nó nhỏ nhắn dễ thương và tốt hơn nhiều so với mấy gà núi có thể mổ người.
Sau bữa trưa, mang theo bánh bắp hạt vừng thơm ngon và ấm nước, hai người liền đi chăn ngỗng. Trong làng đều là người quen, sẽ không sợ có người trộm, đem ngỗng đuổi tới trên núi, liền có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nắng chiếu xuyên qua kẽ lá.
Trên phiến đá trước mặt Chu Dịch có tia nắng, cậu để bánh lên để hâm nóng, dựa vào thân cây ngắm trời xanh mây trắng lững lờ trôi. Gió thổi qua, trong gió có hương thơm của trái cây rừng và hoa dại.
Phương Giám cử động, cánh tay rắn chắc của anh chạm cánh tay vợ tương lai của mình, thấy Chu Dịch không có phản ứng, lại tiếp tục di chuyển, lần này hai người cánh tay kề sát không có kẽ hở.
Chu Dịch thuận thế dựa vào vai anh, máu toàn thân Phương Giám sôi trào, vài hạt mồ hôi rỉ ra ở sau lưng: "Tiểu Dịch, em kiểm tra xem còn bao lâu nữa chuyển phát mới tới?"
Chu Dịch sửng sốt, rút điện thoại ra xem: “Vừa mới vận chuyển, chắc còn hai ba ngày nữa.”
“Ồ,” giọng Phương Giám tràn đầy thất vọng, quá lâu, anh sẵn sàng thêm tiền để giao hàng hoả tốc, hoặc đi siêu thị trong thị trấn mua, ở đó cũng có những thứ này.
Đương nhiên, anh chỉ dám suy nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài, anh không được quá vội vàng sẽ dễ dàng mất cảm tình.
Chu Dịch bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút đáng yêu, tâm tư viết hết lên mặt, liếc nhìn liền có thể nhận ra anh không vui. Ngón tay cậu cử động, chạm vào tay anh, lòng bàn tay người đàn ông rộng, mười ngón tay dày và dài, đầy vết chai sần sùi giống như vỏ cây.
Phương Giám cứng đờ lại, cơ bắp toàn thân căng lên như khúc gỗ, đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía trước, có thể thấy ánh mắt không tập trung, linh hồn cũng không biết đang bay đi nơi nào.
Có một bàn tay nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay, Phương Giám trong lòng kích động hồi lâu, hồn từ trên mây rơi xuống đất, anh hít một hơi thật sâu, nắm lấy bàn tay đang lộn xộn, khẽ nói một câu: "Có đói bụng chưa? Ăn bánh bột không?"
Chu Dịch: “Ăn.”
Phương Giám: "..." Anh không phải muốn nói điều đó, không khí tốt như vậy, hôn lên môi cậu một cái thì tốt biết bao.
Chu Dịch mở nắp giỏ tre, lấy ra hai cái bánh, đưa cho Phương Giám một cái. Bánh rất mỏng, ít ngọt, ăn vào thơm ngon và giòn tan. Chu Dịch ăn xong lại lấy thêm một cái nữa.
Phương Giám ăn không biết vị, nếu bỏ lỡ cơ hội này anh còn phải đợi bao lâu mới được hôn Chu Dịch? Trời ơi, anh thật ngu ngốc.
Sau khi ăn xong cái bánh thứ hai, Chu Dịch liếʍ ngón tay, quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông vừa cắn một miếng bánh, cố ý hỏi: “Bánh em làm không ngon à?"
“Ngon lắm, ngon lắm.” Phương Giám vội vàng nhét bánh vào miệng, nuốt luôn không thèm nhai: “Rất ngon.”
Chu Dịch hơi nhướng mày, nhìn ngu ngốc đến mức thật sự khiến người ta muốn bắt nạt mà. Cậu cụp mắt xuống, làm ra vẻ ủy khuất, ậm ừ: “Anh ăn nhanh như vậy, rõ ràng là không thích bánh bột bắp em làm."
“Anh không có.” Phương Giám sốt ruột đứng dậy: “Anh thực sự không có, tin anh đi.”
Chu Dịch không nhịn được cười: “Được rồi được rồi, em không trêu anh nữa.”
Phương Giám: "..."
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Chu Dịch, anh còn có cái gì không rõ. Ánh mắt anh dừng lại ở cặp mông đáng đánh của cậu chớp mắt một cái, nói sang chuyện khác: "Bên kia có sơn trà dại, muốn ăn không?"
“Để em coi,” Chu Dịch chưa từng ăn sơn trà dại. Hầu hết sơn trà ở thành phố đều được trồng bằng thuốc tăng trưởng.
“Đi theo anh”. Phương Giám bẻ một cành cây để xua đuổi rắn.
Cây sơn trà nằm dưới sườn ruộng đã lâu không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm. Rắn và chuột thích ẩn nấp trong đó: “Đi chỗ anh đã đặt chân, đừng dẫm lên cỏ."
“Ồ,” Chu Dịch không dám đi tới nơi anh chưa bước tới, cậu mặc quần đùi nếu bị muỗi cắn sẽ để lại nhiều mẫn đỏ.
Mấy con ngỗng con còn tưởng rằng đang chơi trò gì vui, chúng lần lượt đi tới, thân thể nhỏ nhắn mềm mại thỉnh thoảng xoa xoa mắt cá chân của Chu Dịch.
Phương Giám nhảy khỏi ruộng trèo lên cây: “Đừng xuống, trơn lắm.” Cây sơn trà nằm cạnh bụi tre, lá tre khô chất đống, mục nát trên mặt đất, nếu dẫm vào dễ bị trượt ngã.
Chu Dịch nghe xong liền ngồi xổm xuống mép ruộng, đuổi con ngỗng định nhảy xuống. Sau khi bị đuổi vài lần, con ngỗng biết rằng nó không thể đi xa hơn nên quay đầu lại mổ cỏ.
“Tiểu Dịch, đón lấy.”
Một quả sơn trà to bằng ngón tay cái ném về phía cậu, nhưng Chu Dịch không bắt được. Cậu nhặt lên, lau bụi trên quần áo, bóc vỏ ăn, thấy rất ngọt nhưng thịt thì mỏng mà hạt lại quá to.
Đồ ăn miễn phí không nên đòi hỏi quá nhiều, cậu cởϊ áσ thun ném qua: “Anh Giám, bỏ vào áo, đừng ném, sẽ nát.”
Phương Giám bị ném thẳng vào mặt một chiếc áo ngắn tay có nhiệt độ ấm áp. Cơ thể Chu Dịch rất trắng không thể cho người khác nhìn thấy. Chiếc áo lại bị ném trở về, Chu Dịch cảm thấy khó hiểu.
Phương Giám cởϊ áσ ngắn tay: “Mặc vào nhanh, cẩn thận kẻo cảm lạnh, anh không sợ lạnh nên dùng áo của anh.”
Vào mùa hè, đàn ông cởi trần ở nông thôn rất nhiều, lấy cớ cũng quá vô lý. Nhìn theo ánh mắt của Phương Giám đặt trên ngực mình, Chu Dịch hiểu ra, nhưng người khác nhìn cậu cũng không mất một miếng thịt nào.
Đầu của Phương Giám tràn đầy hình ảnh 18+, khi tỉnh lại, cây sơn trà đã trọc lốc. Anh thường chỉ hái những quả phía trên cao và để lại những quả phía dưới cho bọn trẻ trong làng. Bọn trẻ trong làng đến mà nhìn thấy cái cây trọc lóc chắc chắn sẽ khóc.
Haiz, trên đường về anh phải trốn đi để không ai biết anh đã hái nhiều sơn trà dại như vậy.
Hái được một bọc lớn đựng đầy sơn trà to nhỏ, hai người ăn suốt buổi chiều không hết. Chu Dịch đem sơn trà còn lại cất vào giỏ trúc, nghĩ đến có thể làm mứt sơn trà, nấu xong chứa trong bình thủy tinh bỏ vào tủ lạnh. Khi cần có thể múc ra vài thìa hòa với nước để uống, rất tốt cho cổ họng.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời.
Những chú chim vỗ cánh và bay lên không trung.
Mùi cơm thoang thoảng bay ra từ nhà người dân trong làng, mấy cô mấy thím đứng trước nhà gọi con về ăn cơm.
Lùa đàn ngỗng con và xách giỏ, hai người về nhà.
Phương Giám đảm nhận nhiệm vụ gọt vỏ quả sơn trà, còn Chu Dịch thì lấy ớt ngâm thái lát. Cậu định nấu món ức gà xào với ớt ngâm và cháo đậu xanh cho bữa tối. Trong tủ lạnh có rất nhiều thịt gà đông lạnh, phải mất một hoặc hai tháng mới xử lý hết.
Khi nhìn vào tủ lạnh, cậu nhìn thấy một gói chân gà ở phía dưới, Chu Dịch tham ăn hỏi: “Anh Giám, ngày mai chúng ta ăn chân gà om được không?”
“Được,” Phương Giám đã muốn giải quyết chân gà từ lâu rồi. Thịt gà rất dễ nấu, có thể xào, chiên thậm chí luộc lên là có thể ăn.
Nhưng chân gà lại không dễ xử lý. Anh chỉ nghe nói đến đùi gà chiên và cánh gà kho, nhưng chưa từng nghe nói đến chân gà chiên? Còn khi cho vào nấu chung với mì, mì nở thành cháo mà chân gà còn chưa mềm.
Anh không biết xử lý thế nào nên chỉ có thể nhét vào tủ lạnh. Nếu để lâu sẽ gây tốn diện tích, tốn điện, nhìn rất chướng mắt.
Món ức gà xào với ớt ngâm nhanh chóng được mang ra bàn. Phương Giám đặt trái sơn trà chưa gọt vỏ sang một bên, rửa tay rồi dọn bát đũa.
Cháo đậu xanh còn khá nóng nên hai người ăn gà xào trước.
Ớt ngâm và gừng được cắt rất nhuyễn khiến Chu Dịch rất khó lựa ra, cậu ăn tới mức môi đỏ mọng và tóc đầy mồ hôi.
Ăn được vài miếng, Phương Giám liếc nhìn Chu Dịch và nghĩ: Làm sao có người vừa chảy mồ hôi vừa đẹp trai như thế?
Công việc rửa bát vẫn là của Phương Giám.
Chu Dịch nghỉ một lát, gọt vỏ khoảng chục quả sơn trà còn sót lại, ngâm trong nước muối, vớt ra, cho vào nồi, thêm nước cho đến khi ngập sơn trà, thêm đường phèn, đun sôi trên lửa lớn rồi hạ lửa nhỏ đun từ từ. Trong khi đun phải khuấy thường xuyên để không bị cháy ở đáy. Đun sôi đến khi cạn nước tắt bếp là có thể cho vào bình thủy tinh.
Buổi tối ăn đồ ngọt không tốt cho răng nên cả hai đều không nếm thử, chỉ để nguội rồi cho vào tủ lạnh.
Phương Giám tắm trước Chu Dịch, mặc quần đùi vào phòng ngủ nằm trên giường, anh rất lo lắng, Tiểu Dịch sẽ không đuổi anh ra ngoài chứ?