Phế Thái Tử Ăn Dưa Xem Diễn Ở Niên Đại Văn

Chương 19

Tô Dĩnh bàn luận với mẹ: "Mẹ, con nghĩ thế này, nhân lúc hai ngày nữa còn có nắng, chúng ta mang tất cả áo bông và chăn của nhà ra đập, không thì cứng đơ không ấm. Sau đó lấy bông trong áo của mẹ và ba nhét vào áo của bốn chị em con, bốn đứa chúng con năm ngoái đều cao lên, chia ra như vậy là vừa vặn. Còn mẹ nên may hẳn một chiếc mới, vì mẹ không thay đổi nhiều, có thể mặc lâu dài, hơn nữa hiện giờ mẹ là người lớn duy nhất trong nhà, nếu học Đại Trại mà bị lạnh đến ốm thì chúng con biết làm sao?"

Thôn Thanh Sơn là nơi lạnh nhất cả nước, tuyết có thể rơi từ tháng 10 đến tháng 4 năm sau, vào hai tháng Tết, cơ bản là tuyết lớn phủ kín núi, người bên ngoài không thể vào, người bên trong cũng không thể ra.

Nên nhà có gì cần chuẩn bị là phải tranh thủ hai tháng trước Tết mà lo liệu hết.

Sau khi thu hoạch mùa Thu xong, các nhà đều mệt nhoài, thôn sẽ cho nghỉ một tuần.

Một tuần sau, mọi nhà phải bắt đầu làm việc như thường, học Đại Trại đắp đất kéo dài đến tháng Chạp, khi đất đã đông cứng không thể làm gì được nữa.

Học Đại Trại không gấp gáp như thu hoạch mùa Thu, có việc có thể xin nghỉ nhưng học Đại Trại thực ra không mệt, lại được tính công điểm nên Tô Dĩnh dự định sẽ cùng mẹ đi.

Còn việc dự trữ củi mùa Đông giao cho hai em trai lớn là được.

Hiện giờ kỳ nghỉ sau thu hoạch mùa Thu đã qua được ba, bốn ngày rồi, nếu Tô Dĩnh muốn lên công xã để mua bán trao đổi hàng hóa thì những ngày trước Tết này là cơ hội tốt nhất.

Nếu đợi học Đại Trại xong, không biết tình trạng đường xá ngoài thôn có còn cho phép ra ngoài nữa hay không.

Lưu Lan Hương nghe con gái lớn phân tích, thật ra trong lòng đã dao động.

Chủ yếu là vì câu cuối cùng của Tô Dĩnh, nếu bà vì áo quần không ấm mà bị cảm lạnh, cuối cùng phải tốn tiền mua thuốc, không chỉ lãng phí tiền mà còn ảnh hưởng đến công điểm kiếm được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mấy đứa nhỏ biết làm sao.

Nhưng bảo Lưu Lan Hương bỏ tiền ra mua cho mình một bộ áo bông mới, bà lại không nỡ, chỉ riêng tiền vải đã một đồng hai một mét, bông cũng phải mấy hào một cân, tính ra phải tốn cả mấy chục đồng! Quan trọng là nhà họ không có phiếu mua, còn phải bỏ thêm tiền mua!

Trời ơi, tính ra chỉ nghĩ thôi đã khiến Lưu Lan Hương xót xa đến mức muốn ngất.

Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của con gái lớn cùng với tình hình thực tế, Lưu Lan Hương cũng biết, Tô Dĩnh nói là cách hợp lý nhất.

Vì thế bà cố nén đau lòng, cắn răng nói với Tô Dĩnh: "Được rồi, mẹ sẽ đưa con ba mươi đồng, con tiện thể lên công xã bán trứng gà luôn."

Lưu Lan Hương còn phải tranh thủ mấy ngày nghỉ này chăm sóc ruộng riêng, làm dưa muối, dưa chua, tìm cách sửa chữa nhà cửa, phơi khô lương thực, công việc thật sự không ít, không thể dành thời gian được, chỉ có thể giao việc này cho Tô Dĩnh làm.

Tô Dĩnh thấy cuối cùng mẹ cũng đồng ý mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngày mai cô còn phải tìm lão thần y ở thôn bên cạnh để khám bệnh cho Tô Dụ nên nói: "Ngày mai con dẫn em út đi theo nhé, nó ở nhà cũng không giúp được gì, ra ngoài thay đổi không khí, biết đâu bệnh sẽ khỏi."

Hiện tại Tô Dụ gần như đã hạ sốt, Lưu Lan Hương nghĩ cũng đúng bèn gật đầu đồng ý.