Bình Dương vương? Văn Tố thầm nhíu mày, vừa rồi thấy dáng vẻ kia của hắn, không giống như đi truyền lời nhỉ?
Ế, không lẽ hắn cố ý chơi khăm, muốn để hoàng đế bệ hạ ngồi chờ à?
Đôi mắt Văn Tố đảo tròn, thầm tính toán phải đỡ lời với hoàng đế thế nào.
“Văn khanh từ đâu tới?”
“Hạ thần………hạ thần tùy tiện đi dạo thôi, đúng lúc tới đây.” Tóm lại không thể nói là từ chỗ của Nhϊếp chính vương tới đâu nhỉ?
Tiểu hoàng đế gật đầu, “Thế nói chuyện với Trẫm đi.”
Văn Tố khom lưng vâng dạ.
……………
Vốn cho rằng cần Văn Tố ngồi cùng cũng chỉ chút ít thời gian, nào ngờ ngồi chờ mỏi mòn cũng không thấy Tiêu Tranh tới, hoàng đế đã có chút ngồi không yên.
“Hừ, Trẫm là cửu ngũ chí tôn, tới đây vậy mà còn bị gạt sang một bên!”
Văn Tố vội vã trấn an: “Bệ hạ đừng giận, Nhϊếp chính vương nhất định là có việc gấp giữ chân, hẳn là không bao lâu nữa sẽ liền tới nghênh giá thôi.”
“Thế Tiêu Đoan thì sao? Hắn lẽ nào không nên tới bẩm báo với trẫm một tiếng à?”
“Chuyện này…………..”Văn Tố khổ não, Bình Dương vương làm như vậy, quả thật là đưa một nan đề cho nàng.
“Hừ!” Hoàng đế đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy.
“Bệ hạ,” Văn Tố hoảng sợ, “Người đây là……………..”
“Trẫm muốn tự mình đi tìm hoàng thúc, thật muốn xem thử hắn đang bận rộn cái gì?”
“Không được đâu, bệ hạ!” Văn Tố không ngừng ngăn phía trước hắn, “Bệ hạ, loại chuyện như vậy sao có thể để thân thể ngàn vàng của Ngài đi làm chứ? Vẫn là hạ thần đi cho.”
“Không cần, Trẫm quyết tự mình đi!” Tiểu hoàng đế không chút cảm kích, phất tay áo vòng qua nàng hướng phía trước mà đi.
Văn Tố không biết làm sao, chỉ đành bám sát theo sau.
Có lấp liếʍ như vậy cũng không ăn thua gì, đợi tới khi nhìn thấy hai người kia đang đánh cờ ở ngôi đình giữa hồ, sắc mặt hoàng đế đã vô cùng khó coi. Trong lòng Văn Tố cũng kinh hãi đến cực điểm.
Thế này thật sự hỏng bét rồi.
“Được, được lắm, trẫm còn tưởng hoàng thúc đang bận rộn việc gì, thì ra là chuyện này!” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi quay người, tức tối bỏ đi.
“Bệ hạ……………….” Văn Tố gấp gáp đuổi theo.
Tới lối ra hoa viên, hoàng đế bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Văn Tố đang theo sau chạy đến, ánh mắt sắc bén, “Văn khanh, trẫm hỏi ngươi, hôm đó trên triều đường, những gì ngươi nói là xuất phát từ thật tâm?”
Hả? Có ý gì?
Văn Tố nhanh chóng đem những lời hôm đó trên triều lọc qua một lượt, an tâm đáp lại: “Khởi tấu bệ hạ, xác thực từng chữ từng chữ xuất phát từ thật tâm của hạ thần.”
“Thế rất tốt, trẫm lại hỏi ngươi, Đại Lương này là của trẫm, hay là của Nhϊếp chính vương?”
Trong lòng Văn Tố run lên, chợt mở to hai mắt, “Bệ hạ, Ngài…………… đây là có ý gì?”
Tiểu hoàng đế híp mắt, “Trẫm đang hỏi ngươi!”
“Ực, là…………” Văn Tố lặng lẽ lau mồ hôi, ổn định giọng nói: “Cái gọi là dưới gầm trời, hẳn là vương thổ. Đại Lương đương nhiên là của bệ hạ Ngài rồi.”
“Rất tốt.” Sắc mặt hoàng đế rốt cuộc dịu lại, hướng nàng gật đầu, “Ngoại trừ Lưu Kha, trong chúng thần chỉ có mình ngươi rõ ràng trả lời trẫm như vậy, trẫm rất an ủi.”
Văn Tố vừa thở phào thì lại nghe thấy hắn hỏi tiếp: “Đã thế, ngươi lại nói thử xem, trẫm phải làm thế nào mới có thể vượt qua Nhϊếp chính vương?”
“……………….” Văn Tố gắng gượng giấu đi kích động của mình.
“Nói!”
“Ực, hạ thần cho rằng……………”Văn Tố ho khan một tiếng, rất nhanh suy nghĩ một lượt, tiến sát tới hắn thấp giọng nói: “Chờ sau mấy năm nữa, bệ hạ đương lúc tuổi trẻ, Nhϊếp chính vương thì đã già, vậy là có thể dễ dàng thắng ngài ấy rồi………..”
Tiểu hoàng đế nghe thế lập tức ánh mắt sáng bừng, “Không sai, trẫm trẻ tuổi hơn hắn!”
Văn Tố trầm mặc quay đầu, chính xác, bệ hạ Ngài thật sự là quá non nớt………..
An ủi một hồi, cuối cùng tiễn bước hoàng đế. Văn Tố lê bước chân mơ màng đi tới hậu viện thì trông thấy Nhϊếp chính vương tay áo phấp phới trong gió đi đến, Bình Dương vương cũng không biết đã đi đâu.
“Nghe nói hoàng thượng tới, Văn khanh có nhìn thấy?”
Văn Tố cụp vai, “Vương gia, bệ hạ đã hồi cung rồi.”
“Sao?” Mâu quang Tiêu Tranh chợt lóe, liên hệ trước sau một lượt, trong lòng đã đoán được đại khái.