Ể?
Văn Tố nuốt nước bọt, yếu ớt nói: “Không cần đâu…….”
Tiêu Đoan nở nụ cười ấm áp, “Cô nương tha thứ cho bổn vương rồi?”
“Tha thứ, tha thứ, vương gia ngài thật sự là làm khó dân nữ rồi.” Văn Tố gần như muốn khóc nấc lên.
“Như vậy bổn vương cũng an tâm.” Tiêu Đoan thở phào, quay người hướng bên ngoài rời đi, mặc dù lưng cõng cành mận gai nhưng vẫn tao nhã thong dong, phong độ ngời ngời.
Văn Tố trái lại không có tâm trí thưởng thức, nàng vỗ trán cảm thán: thói đời không phải là thay đổi quá nhanh rồi sao? Mấy vương gia lại lưu hành trò này à?
Cách thời gian sứ giả Thanh Hải quốc đến thăm đã không còn nhiều, Tiêu Tranh bắt đầu cân nhắc nên chọn ai làm đại diện trình bày về tiến triển của tân chính.
Từ lúc hạ triều tới giờ cơm trưa, hắn đã ở trong thư phòng đọc đi đọc lại đáp án hôm ấy của Phó Thanh Ngọc và Văn Tố không dưới mười lần.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Phó Thanh Ngọc đáng tin hơn một chút, Văn Tố mặc dù khôn khéo, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt sứ thần Thanh Hải quốc, tóm lại cẩn thận hơn vẫn tốt.
Suy nghĩ đã định, Tiêu Tranh phân phó Triệu Toàn đi thông báo cho Phó Thanh Ngọc chuẩn bị ngày mai theo mình thượng triều.
Chuẩn bị trước vẫn là cần thiết.
Văn Tố dạo gần đây say sưa thoại bản truyền kỳ, đang ở trong phòng xem tới mê mẩn thì thấy Phó Thanh Ngọc vẻ mặt hưng phấn xông vào, kéo nàng mừng rỡ: “Tố Tố, Tố Tố, ta sắp làm quan rồi!”
Văn Tố chớp chớp mắt, đợi tới khi hiểu được ý nghĩa trong lời nói của nàng thì liền vội vàng chúc mừng: “Chúc mừng chúc mừng, phú quý rồi đừng quên nhau nhé!”
Lúc này lôi kéo quan hệ là rất cần thiết.
Phó Thanh Ngọc cười ngượng ngùng, mặc dù đã cật lực che giấu, nhưng niềm vui ngập tràn như muốn bùng ra, dù thế nào cũng không giấu giếm được. Văn Tố vẫn là lần đầu tiên thấy nàng lộ ra tâm tình như vậy, xem ra đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Nàng cũng mừng cho nàng ấy, nhưng rồi lập tức nhớ tới một điều, thì lại cao hứng không nổi.
Phó Thanh Ngọc làm quan rồi, vậy không được làm quan chẳng phải là sẽ bị tống ra khỏi phủ sao?
Đừng mà……………….>_