Tới trước cửa lớn tiền sảnh, hắn đẩy cửa bước vào, nhưng vừa trông thấy tình hình trong sảnh thì nháy mắt liền biến sắc.
Trong điện đèn đuốc rực rỡ, cao lương mỹ tửu, tân khách đầy bàn, náo nhiệt vô cùng.
Tiêu Tranh lạnh nhạt quét mắt một vòng, cất bước vào trong, bước đi từ tốn mà vững vàng, trong mắt bất kỳ ai thì vẫn là dáng vẻ thường ngày, nhưng chỉ có Triệu Toàn đi sau lưng hắn cùng với Tiêu Đoan đang ngồi ở phía trên bên phải mới phát hiện vẻ không vui của hắn.
Tiêu Tranh không vui không phải bởi vì Tiêu Đoan không nghe lời hắn làm yến tiệc này cho hắn, mà là mời quá nhiều đại thần đến vậy.
Người tới dường như đều là tâm phúc trong triều của hắn hoặc là người có quan hệ thân thiết, yến tiệc này ngoài mặt nói là chúc mừng, chi bằng nói là họp riêng. Nếu như bị kẻ có tâm bắt lấy nhược điểm, chính là Nhϊếp chính vương hắn dẫn đầu việc kết bè kết đảng.
Chẳng qua người đã tới rồi, hắn cũng không thể lại đuổi đi, lúc đi tới ngồi ngay ngắn sau bàn, Tiêu Tranh đã trở thành Nhϊếp chính vương trong mắt mọi người, lạnh lùng uy nghiêm, cao cao tại thượng.
Tiêu Đoan thấy vậy thì thầm thở phào một hơi, trước tiên nâng chén nói: “Chất nhi chúc mừng sinh thần hoàng thúc.”
Chúng đại thần bên dưới lấy Lục Phường làm tiên phong, cũng đều nhao nhao đứng dậy nâng chén, đồng thanh hô: “Chúc mừng sinh thần vương gia, chúc vương gia phúc thọ vĩnh hưởng.”
“Chỉ là sinh thần nho nhỏ, làm phiền các vị đến đây, quả thực hổ thẹn.” Tiêu Tranh nâng chén khẽ gật đầu tỏ ý, ánh mắt không mặn không nhạt quét qua Tiêu Đoan một cái.
Tiêu Đoan hôm nay tìm mấy đại thần này là muốn dùng hành động thực tế giúp đỡ hắn, có đúng không?
Sau khi quét một vòng qua các tân khách có mặt, Tiêu Tranh chú ý tới mấy vị phụ tá cũng đến, chợt nhớ ra trong phủ còn có hai nữ phụ tá, liền phân phó Triệu Toàn đi mời hai người đến dự tiệc, bằng không chính là không đủ trọng đãi.
Triệu Toàn vâng lệnh đi làm, ai ngờ người vừa mới ra khỏi cửa thì đã đυ.ng phải hai người Văn Tố và Phó Thanh Ngọc đang vội vã đến.
Biết được đêm nay thiết yến, hai người còn đặc biệt chú ý trang điểm một phen. Văn Tố mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, áo ngắn bên ngoài màu trắng cổ xanh, tao nhã thanh thoát, tôn lên làn da trắng mịn cùng đôi đồng tử đen nhánh, càng toát lên vẻ thập phần linh lợi.
Phó Thanh Ngọc thì mặc váy lụa màu xanh nhạt, trên tóc hiếm khi lại cài trâm hoa, thậm chí còn thoa chút son, có điều so với Văn Tố diện mạo ôn nhu, làn da trắng ngần thì lại có vẻ anh khí.
Hai người kính cẩn lễ phép bước vào đại sảnh, nháy mắt thu hút ánh mắt của mọi người.
Đây chính là lần đầu tiên nữ phụ tá xuất hiện trước mắt mọi người đấy.
Trong tay Văn Tố bưng một mâm thức ăn, bên trong đặt điểm tâm mình đã hao tâm tổn trí nghiên cứu tìm tòi làm ra, theo bước Phó Thanh Ngọc bưng đến dưới chỗ Tiêu Tranh.
“Kính chúc vương gia phúc thọ vô cương, chúng dân nữ đối với ân dìu dắt của vương gia không gì hồi đáp, chỉ có một mâm điểm tâm, thể hiện chút tâm ý.”
Lời như thế này đương nhiên Văn Tố không nói được, nàng với Phó Thanh Ngọc từ sớm đã thương lượng xong, nàng phụ trách làm điểm tâm, Phó Thanh Ngọc phụ trách nói lời chúc mừng.
Tiêu Tranh nghe vậy thì liếc Văn Tố một cái, hóa ra mấy ngày nay nàng bận rộn cả ngày chính là vì việc này à.
Hắn đối với điểm tâm không có hứng thú, ngược lại cảm thấy dân ca Giang Nam của nàng nghe khá hay, mỗi lần tâm phiền ý loạn đều lặng lẽ chạy đi nghe hát một lúc, liền cảm thấy tâm hồn thư thái.
“Dâng lên đây đi.”
Văn Tố nghe vậy, lập tức đứng dậy bưng điểm tâm qua, cung cung kính kính đặt trên bàn trước mặt Tiêu Tranh.
Tiêu Đoan ở một bên không ngăn được nhếch khóe môi.
Mâm được mở ra, bên trong chỉ có hai khối điểm tâm, đều được làm thành hình mỹ nhân, tay áo tung bay, sinh động như thật, bên dưới không biết dùng loại tương gì vẽ hình đám mây, có mùi hoa quả dìu dịu, toàn bộ tổ hợp trông như tiên nữ đáp mây mà đến, phiêu dật tuyệt mỹ.
Món ăn mỹ vị như vậy, ngay cả Triệu Toàn trước giờ căm thù điểm tâm Giang Nam cũng có chút tán thưởng, nhưng Tiêu Tranh lại sầm mặt.