Có điều, ai cũng không ngờ còn chưa tới nửa năm, Tiêu Đoan đã trở lại kinh thành.
Lại còn là tự ý…………..
Văn Tố đêm đó ăn không no, lén lút chạy tới nhà bếp ăn gì đó, lúc ra khỏi cửa bắt gặp một bóng đen dắt theo một bóng đen đang sắp sửa xẹt qua ngay trên đỉnh đầu.
Cô nương nơi thành nhỏ đáng thương chưa từng trải việc đời, dám đem người đường đường là nhất đẳng thị vệ nhìn thành đạo tặc phi thiên, lập tức khản cổ hét lên một tiếng “bắt kẻ trộm”, đáng sợ đến độ Triệu Toàn đang ở giữa không trung ngã phịch xuống đất.
Văn Tố còn chưa kịp tránh khỏi hiện trường thì một bóng người đã xông qua, trực tiếp ép nàng xuống đất, sức lực rất mạnh, gần như đem cô ép thành mảnh vụn.
Đương đau đến nhe răng trợn mắt thì chợt cảm thấy chóp mũi truyền tới mùi thuốc thoang thoảng, kế đó một giọng nói êm tai vang lên bên tai nàng, tựa như gió mát đầu xuân lùa qua trăm hoa, trong trẻo dịu dàng, mang theo một tia hư nhược, “Ý, là nữ nhi?”
Xung quanh đã truyền tới tiếng bước chân gia đinh cùng tiếng hò hét, Triệu Toàn lao nhanh tới, xách người đang ở trên mình Văn Tố lên, bất đắc dĩ nói: “Bình Dương vương gia mau theo thuộc hạ đi thôi, đây là nơi ở của nữ phụ trá trong phủ vương gia, không tiện ở lâu.”
“Ể? Nữ phụ tá?”
Bóng đêm vừa buông, ánh sáng từ đèn l*иg treo cao nơi hành lang không thể nhìn rõ phía này, Văn Tố không trông rõ thần sắc của hắn, có điều từ ngữ điệu cũng có thể đoán ra dáng vẻ tràn đầy hứng thú của người đó.
Thế nhưng có hào hứng thế nào đi nữa cũng ngăn không được tâm tình muốn sĩ diện của Triệu Toàn, một chân của chúng gia đinh vừa bước vào viện, hắn đã xách Bình Dương Vương bay vυ't đi, trước lúc đi còn không quên hung hăng ném lại một câu cho Văn Tố: “Cô chưa từng trông thấy bọn ta!”
Văn Tố ngồi ngây tại chỗ chớp chớp mắt, bất chợt giật mình, ui cha mẹ ơi, vừa mới rồi là Bình Dương vương?
Hiện giờ nhóm Vương gia lưu hành loại trò chơi thế này à? ==
*
Lúc này Tiêu Tranh ngồi trong thư phòng rất không vui.
Ngồi đối diện hắn là Tiêu Đoan đang vừa cười tủm tỉm với hắn, vừa xoa cánh tay bị ngã đau, cho dù là động tác đơn giản như vậy cũng thực hiện vô cùng tao nhã.
Tướng mạo hắn trời sinh rất đẹp, giống với Tiêu Tranh, kế thừa dung mạo của vị tổ mẫu là mỹ nhân kia. Chẳng qua so với Tiêu Tranh, hắn càng lộ ra một chút âm nhu. Sắc mặt hắn bởi vì thân thể hư nhược mà tái nhợt gần như trong suốt, nhờ thế đôi mắt càng trở nên đen bóng, hàng mi dài theo ánh mắt hắn nhìn về phía Tiêu Tranh thi thoảng rung động, tựa như con bướm sặc sỡ, vỗ cánh muốn bay.
“Thúc thúc, người hình như rất không vui.”
Chỉ một tiếng gọi này thôi, cơ hồ cũng lộ ra quan hệ thân sơ, đám con cháu đồng lứa, bao gồm cả hoàng đế bệ hạ đều gần như cung cung kính kính gọi Tiêu Tranh một tiếng “hoàng thúc”, chỉ có hắn có thể trực tiếp như vậy thân thiết gọi thúc thúc.
Tiêu Tranh vẫn đanh mặt như cũ, không có lấy một tia thay đổi, “Vì sao đột ngột hồi kinh? Ngươi không biết đây là trọng tội sao?”
Câu cuối cùng ngữ khí nhấn mạnh, tựa như búa tạ rơi xuống, đập vào tai Tiêu Đoan.
Tiêu Đoan tư thái tao nhã đưa tay ngoáy tai một hồi, ý cười trên mặt không giảm, “Thúc thúc, người ngàn vạn lần đừng giận như vậy, chất nhi trở lại cũng đều là vì người thôi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Tiêu Đoan thấy hắn không tin mình, bất đắc dĩ thở dài: “Thúc thúc, người quên sinh thần của mình sắp tới rồi à?”
Tiêu Tranh nhíu mày một lúc, lúc này mới nhớ ra sinh thần của mình vào tháng tư, cũng sắp tới rồi. Có điều, đây cũng có thể xem như lý do để hắn lén lút hồi kinh?
Tiêu Đoan thấy lửa giận trên mặt Tiêu Tranh càng lúc càng lộ rõ, nét mặt chợt thay đổi, quý công tử văn nhã thoáng chốc liền trở thành một mỹ thiếu nữ đáng thương, “Thúc thúc, người thử nghĩ xem, người trong hoàng tộc Tiêu thị vốn không đông, hiện giờ xảy ra sự việc như thế của Ngô vương thì lại càng tan đàn xẻ nghé. Mắt thấy cũng chỉ có con và người xem như thân thuộc, Người vì nước vì dân lao tâm không nghỉ, sinh thần cũng không có người thân bên cạnh sao được chứ!”