Đáng tiếc tránh né không giải quyết được vấn đề, Văn Tố ở bên này ôm đầu rụt vai thề ngụy trang thành một con quay, bên kia đã có người đem nàng xách ra.
“Tố Tố, ngoan đi, Vương gia vừa mới về phủ, chúng ta lại đi làm chút điểm tâm đi.” Tần Dung cười tủm tỉm nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng đang nói với nàng: Ngươi không đi, ta gϊếŧ chết ngươi!
Văn Tố lặng lẽ liếc Phó Thanh Ngọc một cái, nét mặt bi thương chuẩn bị cùng nàng ấy ra cửa.
“Đợi đã,” Phó Thanh Ngọc từ sau lưng gọi các nàng: “Hôm nay các cô đừng đi, vừa rồi ta thấy sắc mặt Vương gia không tốt, vẫn là đừng để người tức giận thì hơn.”
Trong lòng Văn Tố reo hò, vậy thì hẳn là không cần làm rồi! Quay đầu thế nhưng lại trông thấy Tần Dung chống hông cười lạnh với Phó Thanh Ngọc, “Hừ, Vương gia sẽ không nổi giận với bổn tiểu thư!”
Phó Thanh Ngọc biết tính khí đại tiểu thư của nàng ấy lại nổi lên, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu đi vào trong phòng, dứt khoát để tùy nàng ấy.
Tần Dung kéo Văn Tố ra cửa, nở nụ cười dịu dàng ngập tràn tình ý với nàng, “Tố Tố nè, một lát làm xong điểm tâm, cô giúp ta mang qua nha, có điều nhớ phải nói là ta làm đó.”
Văn Tố cực kỳ 囧…. , chả trách ngươi nói Vương gia sẽ không nổi giận với ngươi, ngài ấy có muốn nổi giận cũng là với người mang điểm tâm tới thôi…………..(#` ’) 凸
Bên trong thư phòng Tiêu Tranh lúc này đang tập hợp mấy phụ tá, đương nhiên không phải mấy người Văn Tố Tần Dung, mà là những phụ tá đã trải qua huấn luyện nề nếp. Chỉ vì tình hình Giang Nam hiện nay khiến hắn lo lắng, nên vừa hồi phủ liền triệu mấy phụ tá đến thương thảo đối sách.
Những phụ tá này đều là người có học vấn được Nhϊếp chính vương dùng số tiền lớn mời về từ khắp các nơi của Đại Lương, một vài người thậm chí còn tài năng hơn cả Trạng nguyên, nhưng đối mặt với cục diện này thì nhất thời cũng không đưa ra được biện pháp giải quyết nào.
Hiện nay tấn công bình định phản loạn rõ ràng là không sáng suốt, như thế chỉ mời gọi họa ngoại xâm, dẫn sói vào nhà. Nhưng ngoại trừ cách này thì dường như cũng không có biện pháp nào ngăn chặn việc hoang đường của Ngô vương.
Tiêu Tranh nhìn mọi người xì xà xì xồ mà không đưa ra được đối sách nào thì càng sầu lo, trong lòng cũng có chút tức giận, chỉ là tính tình hắn thâm trầm ẩn nhẫn, cuối cùng chẳng qua chỉ cau mày khoát tay, cho họ lui ra.
Mấy người này vừa mới như trút được gánh nặng lùi ra ngoài thì liền nghe thấy Triệu Toàn ở ngoài cửa thấp giọng bẩm báo: “Vương gia, Văn cô nương cầu kiến.”
Tiêu Tranh thoáng sửng sốt, một lúc lâu mới nhớ ra trong phủ có một nữ phụ tá họ Văn, chính là vị đến từ Giang Nam kia.
Nói ra thì, kể từ sau hôm gặp mặt một lần ở ngôi đình giữa hồ thì không gặp nàng ấy nữa. Trong ấn tượng, thiếu nữ đó dường như không thích huênh hoang, cũng không thường tới lui tiền viện, không biết nàng ấy hôm nay sao lại tới đây.
“Mời nàng vào đi.”
Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra một khe hẹp, sau đó một đôi đồng tử đen bóng thăm dò lúng liếng đảo một vòng bên trong thư phòng, vừa tiếp xúc với bóng người ngồi sau thư án thì liền vội vàng rụt về.
Tiêu Tranh kinh ngạc, làm gì thế này?
Không đợi Nhϊếp chính vương điện hạ nghĩ xong, sau thoáng chốc im lặng, cánh cửa một lần nữa bị đẩy ra, kế đó Tiêu Tranh rốt cuộc coi như nhìn thấy hoàn chỉnh dung mạo Văn Tố.
Áo váy màu xanh đậm hoa trắng, tóc dùng một sợi dây tùy ý buộc sau đầu, lộ ra gương mặt trắng nõn mộc mạc, đôi mắt to tròn có thần, con ngươi hắc bạch phân minh thi thoảng lại nhẹ nhàng đảo tròn, không biết là đang nghĩ gì, mang theo đôi chút gian giảo, nhưng không khiến người khác phản cảm, trái lại toát lên một chút đáng yêu.
“Vương gia kim an.” Văn Tố trước cong gối hành lễ, lúc này bàn tay run rẩy mới từ sau lưng đưa ra một mâm điểm tâm, “Dân nữ…….tới đưa điểm tâm.”
Vì đã nghe Phó Thanh Ngọc nói, lại trông thấy sắc mặt khó coi của mấy phụ tá bước ra ngoài vừa nãy, Văn Tố hiện thời không dám ngẩng đầu , mà giọng nói cũng nhỏ như muỗi vo ve.“Bưng qua đi.”