Vậy mà sắc mặt của Cố Cẩn Ca lại không có chút tức giận hay lo lắng, tựa như người hôm nay phải đến báo danh không phải là nàng vậy.
Cố Minh bắt đầu cảm thấy mất hứng, cô ta ăn nốt miếng bánh rồi đứng lên nói: "Em ăn no rồi, đi thôi."
Cố Cẩn Ca khẽ cau mày: "Em ăn ít vậy thôi sao, sẽ bị đói đó."
Nàng tỏ ra rất quan tâm đến em gái, nhưng Cố Minh một chút cũng không tin, lại không thể không nói: "Em sợ sẽ làm lỡ mất thời gian của chị, chúng ta đến muộn thì sẽ không tốt lắm đâu."
Cố Cẩn Ca cười cười, Cố Minh nói sợ làm mất thời gian của nàng nhưng lại muộn như vậy mới rời giường, lời nói và hành vi đều mâu thuẫn.
Bất quá sắc mặt Cố Cẩn Ca cũng không thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Chị không lo về chuyện đó, sức khỏe của em quan trọng hơn. Em đang trong độ tuổi phát triển, không thể chịu đói được."
Cố Minh tuy miệng nói không sao lại tự đứng lên đi trước, còn Cố Cẩn Ca đi ở phía sau, nhưng khi hai người lướt ngang qua nhau, nàng đột nhiên cất tiếng gọi: "Tiểu Minh."
Cố Minh không hiểu chuyện gì, trong lòng nghĩ không biết Cố Cẩn Ca lại muốn giở trò gì nữa, đã phải giả vờ cả buổi sáng rồi, nàng ta không biết mệt sao?
"Có chuyện gì thế ạ?"
Cố Minh vừa quay đầu sang đã thấy tay của Cố Cẩn Ca vươn tới, nhanh đến mức cô ta không thể tránh được.
Cố Cẩn Ca cầm chiếc khăn giấy trong tay rồi lau khóe miệng cho Cố Minh một cách đầy dịu dàng và ân cần. Ngón tay nàng còn như vô tình chạm vào lên má của cô ta, khẽ xoa nhẹ nữa.
"Xong rồi."
Cố Cẩn Ca thu tay lại, đôi mắt nhạt màu của nàng giống như vòng nước xoáy, khiến cho Cố Minh bị thu hút một cách lạ thường, lúc này nàng mới khẽ nói: "Đi thôi."
Cố Minh ngơ ngác nhìn nàng, trên má như vẫn còn hơi ấm khi bị Cố Cẩn Ca chạm vào. Cô ta cảm thấy có chút ngứa ngáy, rõ ràng không thể coi như không có chuyện gì được.
"Chị làm gì vậy?" Mặt Cố Minh đỏ lên, không biết là do bản thân đang tức giận hay là vì một lý do phức tạp nào đó.
Cố Cẩn Ca tỏ ra lúng túng nhìn Cố Minh, những ngón tay thon thả siết chặt chiếc khăn giấy trong tay: "Chị... chị chỉ muốn lau miệng giúp em thôi."
"Nếu như em không thích, vậy thì sau này chị sẽ không làm như vậy nữa."
Giọng của Cố Minh khi nãy khá lớn, khiến Cố Thành Trạch nhìn sang hai người họ. Lúc này nghe được lời nói của Cố Cẩn Ca thì càng không vui, quở trách: "Minh Minh, con nói chuyện với chị gái kiểu gì thế hả?"
Cố Minh cắn răng nói: "Xin lỗi chị."
Khóe mắt Cố Cẩn Ca có chút hồng, giống như mới phải chịu sự ấm ức gì đó, nhưng nàng vẫn mỉm cười: "Không sao, em là em gái của chị. Chị sẽ không bao giờ giận em đâu."
Cố Minh sững sờ một hồi, trong lòng cô ta không nhịn được mà cười khinh bỉ, Cố Cẩn Ca muốn lấy lòng cha đến điên luôn rồi, lời nói như này cũng có thể thốt ra được.
"Chị gái của em là người dịu dàng nhất. Em biết mà, chị chắc chắn sẽ không trách em."
Cố Thành Trạch thấy hai chị em họ như vậy thì phất tay: "Được rồi, hai đứa mau đi đi, không thì sẽ muộn học đấy."
Cố Minh học ở lớp 11/11, còn Cố Cẩn Ca thì bị phân đến lớp 11/12. Vừa hay Tiêu Nhiễm cũng học ở lớp này.
Sau khi trải qua chuyện đêm qua, Tiêu Nhiễm lại càng không thích Cố Cẩn Ca hơn, nhưng ai mà ngờ rằng khi về nhà, cô lại vô tình nghe được cuộc đối thoại của cha mẹ.