Người này tuy cao gầy nhưng cơ thể cũng rất đẹp, chỗ gì cần có đều có đủ cả, ngón tay Cố Cẩn Ca vô tình chạm lên ngực người đó.
Tình huống này... nằm ngoài dự tính của Cố Cẩn Ca, nàng muốn đứng thẳng người dậy nhưng người trước mặt vẫn ôm chặt lấy eo nàng không buông.
Sắc mặt Tiêu Nhiễm tối sầm lại, cô buông tay xuống rồi nhìn hai người đang ôm nhau, nói không nên lời.
Người đang ôm chặt Cố Cẩn Ca cười lạnh một tiếng: "Tiêu Nhiễm, cậu đúng là không biết xấu hổ. Bạn học mới tới mà đã muốn bắt nạt người ta rồi."
Tiêu Nhiễm nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn: "Giang Khánh Lan, đây không phải là chuyện của cậu."
Giang Khánh Lan cảm thấy người trong lòng mình lúc này như đang không yên thì không hiểu sao tâm tình lại rất vui vẻ. Khóe môi hơi nhếch lên: "Tôi cứ thích quản đấy, người này tôi đã nhìn trúng rồi, cậu không được phép động vào."
Sắc mặt của Tiêu Nhiễm đầy vẻ kinh ngạc, cô không hiểu rốt cuộc Cố Cẩn Ca có ma lực gì, cha của cô thì cũng thôi đi, dù gì thì hai người họ cũng từng trò chuyện qua. Còn Giang Khánh Lan rõ ràng mới gặp Cố Cẩn Ca lần đầu tiên, vậy mà đã bị nàng ta mê hoặc rồi?
Tiêu Nhiễm thừa nhận, Cố Cẩn Ca đúng là rất xinh đẹp, đôi mắt kia của nàng cũng rất mê người.
Nhưng Giang Khánh Lan mới tới, nói không chừng đến gương mặt của nàng còn chưa nhìn rõ, đã...
Đúng lúc này, Cố Cẩn Ca cuối cùng cũng thoát ra được khỏi l*иg ngực của Giang Khánh Lan, mà đương nhiên không phải do sức của nàng mà là do Giang Khánh Lan mềm lòng nên mới buông nàng ra.
Giang Khánh Lan chủ yếu là không muốn ép buộc nàng, mặc dù bản thân rất không muốn buông tay.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì vừa mới gặp Cố Cẩn Ca, Giang Khánh Lan đã bị nàng thu hút một cách mãnh liệt, em gái xinh đẹp mềm mại, trông còn có vẻ rất gầy yếu... thật quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy.
Giang Khánh Lan cũng không thể lý giải được cảm giác kì lạ này, nhưng lại có một dự cảm rằng, nếu như cô đỡ nàng, chắc chắn bản thân sẽ hối hận.
Đúng lúc này Cố Cẩn Ca ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Giang Khánh Lan, đôi mắt vốn dĩ đang ửng đỏ của nàng lập tức tràn đầy vẻ kinh hãi.
Sau đó lại trở nên lạnh lùng, chân cũng lùi về phía sau mấy bước.
Tiêu Nhiễm và Giang Khánh Lan đều nhìn nàng chằm chằm, đến ngay cả những bạn học trong lớp và lớp khác cũng đang âm thầm hóng hớt chuyện của bọn họ.
Thế mà trong ánh mắt hiếu kì của quần chúng xung quanh, Cố Cẩn Ca giơ tay lên, giáng một cái tát vừa nhanh vừa chính xác vào mặt của Giang Khánh Lan.
Không trung vang lên một tiếng "chát" giòn tan.
Trên mặt Giang Khánh Lan đỏ một mảng lớn, vốn dĩ vừa nảy còn đang mang theo ý cười bên môi, giờ đây lại nhìn Cố Cẩn Ca với vẻ mặt đầy khó hiểu và lạnh tanh.
Hành động của nàng không chỉ khiến cho Tiêu Nhiễm đứng một bên giật mình mà còn làm cho các bạn học đang hóng hớt kinh hô.
Giang Khánh Lan là ai cơ chứ? Đại tiểu thư nhà họ Giang, là người từ trước đến nay không chơi theo bất kì quy tắc nào.
Không những đánh nhau rất giỏi, ra tay còn vô cùng tàn nhẫn.
Khi còn học cấp hai đã dám dùng bình rượu đập vỡ đầu người khác.
Có thể nói rằng, Giang Khánh Lan sống đến từng tuổi này cũng chưa từng gặp qua người nào dám ở giữa thanh thiên bạch nhật, giữa bao nhiêu con mắt dám đánh mình.
Cố Cẩn Ca là người đầu tiên dám làm điều đó.