Vốn Dĩ?

Chương 2 - Phần 2: Làng Minh Hy - nơi đặt chân đầu tiên

Khi tiếng chim hót cất lên, đậu trên cành cây và "hát", mặt trời đã dần vắt vẻo trên bầu trời. Ngọn lửa trên khóm đã lụi, tôi lờ đờ ngồi nhìn những tán lá cây đung đưa theo gió. Bên cạnh là Dạ Phách đang nằm co ro vì lạnh, cả đêm qua tôi không ngủ nhưng hắn thì lại ngủ rất ngon lành.

Tôi không rõ vì sao mình không thể ngủ, cũng không biết tại sao lòng tôi lại bất an trằn trọc cả đêm qua.

Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên bên cạnh, Dạ Phách bị lạnh mà tỉnh dậy, y giống như vô thức tìm hơi ấm mà tựa sát vào tôi, một tay quàng qua cổ tay còn lại ôm lấy eo rồi siết chặt.

Anh ta rầm rì thỏa mãn vì đã tìm được hơi ấm, cứ như vậy tôi bị hắn kéo ngã vào lòng mình, có lẽ là sự mệt mỏi do thiếu ngủ ập đến hoặc là hơi ấm của Dạ Phách làm tôi an tâm đến lạ kì nên đã nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.

Tôi bị đánh thức tỉnh dậy khi giọng nói mơ hồ truyền vào tai và những cái vuốt ve mềm mại trên mặt, Dạ Phách lầm bầm: " Con bé này đúng là không biết phòng bị như trước, nếu lỡ mình có làm gì nhỏ thì sao? Sao nhỏ này dễ thương vậy chứ, ngủ thôi cũng thấy dễ thương... Cũng may chỉ có mình nhìn thấy, không thì ghen chết mất."

Tôi cau mày dụi mắt, lên tiếng hỏi người nọ: "Anh đang làm cái gì đấy?"

Dạ Phách rút tay lại, ánh mắt chột dạ hoảng loạn ngắm nhìn mây xanh trời cao: "Không, không có gì hết."

Thấy vẻ nghi ngờ trong mắt tôi anh ta liền vội vàng xua tay thề thốt các kiểu: "Thật mà thật mà, tôi thề đó! Nếu tôi nói dối nửa lời thì sẽ bị sét đánh!!"

"Đùng đùng đoàng!"

Dạ Phách: "..."

Tôi: "..."

Nhìn sắc trời trong xanh, mặt trời lừng lững treo cao, giữa trưa rồi... Dạ Phách chột dạ không dám lên tiếng, tôi liếc anh ta một hồi rồi thở dài đứng dậy, cũng nên vào làng một chuyến thôi.

Tôi đứng ngược sáng nói với anh ta: "Đi thôi, chúng ta vào làng."

Dạ Phách nhìn tôi, anh ta mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy. Phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, đáp: "Được, đi thôi."

Quay trở lại nơi bắt đầu, trước mặt chúng tôi là cổng làng được làm bằng đá, tên làng được khắc một cách mạnh mẽ và nghiêm trang. Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy được một uy lực mạnh mẽ thổi qua, đó là tôi nghe được từ những lữ hành ngoài làng nói.

Làng Minh Hy.

Nhưng tên làng trước đây là "Hạ". Chỉ một chữ Hạ thôi.

"Làng này đúng là náo nhiệt, cô từng đến đây rồi à?" Dạ Phách nhìn quanh, giọng nói tò mò hỏi.

Tôi gật đầu: "Đã lâu rồi."

Rất rất lâu trước đây rồi...

Nhớ đến thời điểm lúc mới đến đây, ngôi làng này đơn xơ và nghèo nàn nhưng bây giờ đã khác với những ký ức vụn vặt kia. Bỏ qua đoạn quá khứ không đáng nhớ, tôi dẫn Dạ Phách đi vào làng. Mọi người đi qua đi lại, ai nấy trên người đều mặc bộ đồ đẹp và tốt nhất, cuộc sống của người dân trong làng này đã sung túc hơn trước.

Có chút kì lạ, hơn ba trăm năm qua nơi này đã xảy ra chuyện gì để thay đổi từ không có gì thành có của ăn của để?

Tôi không khỏi trầm ngâm, nhưng dù suy nghĩ nhiều cũng không ra được kết quả mong muốn.

Thôi thì thế nào thì hay thế ấy đi.

Đi qua những gian hàng bán trang sức, vải vóc, đồ ăn vặt hay đi qua tửu lâu, khách điếm... Tôi thấy đều mới mẻ, cũng có chút vui mừng trong lòng. Nhìn nơi mình từng ở chục năm giờ đây lại có thể đầy đủ thế này lại còn có nhiều lữ khách ghé qua.

Đi dạo và ngắm nhìn sự náo nhiệt trên phố, Dạ Phách đi bên cạnh tôi lầm bầm làu bàu vì quá nhiều người, lại còn bị một vài người đi qua va phải.

"Hôm nay có lễ hội gì sao?" Một người qua đường hỏi.

Có người đáp: "Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay là ngày Thần Đế Minh Hy về làng."

Thần Đế Minh Hy?

Người kia lại hỏi: "Thần Đế Minh Hy là ai?"

Người nọ lại nói: "Có lẽ ngươi là người ngoài làng nên không biết, Thần Đế Minh Hy là người đã từng đến làng của ta để sống, và giúp đỡ mọi người trong làng này, cho nên đúng vào ngày lập hạ là Ngài về làng thăm mọi người."

Người nọ lại nói tiếp: "Kia, ngươi nhìn phía trên kia không? Tòa nhà nguy nga đó, đó là nơi nghỉ ngơi của Thần Đế..."

Lúc đó tôi đến đây, nơi này chỉ là một nơi nghèo nàn của phàm nhân, không có kì trân dị bảo cũng chẳng có linh khí gì đó như những nơi khác, tôi ở ngôi làng này khoảng chừng hai mươi năm. Khi ấy còn chẳng có tiên nhân hay đế vương, vậy mà tôi đi khỏi đây hơn mấy mươi đời người lại xuất hiện một Thần Đế.

"Vậy nên tên làng mới đặt là Minh Hy sao?"

"Đúng vậy, hai trăm năm trước nơi này rất nghèo, nhưng khi Ngài ấy đến, làng của chúng ta mới phất lên như diều gặp gió..."

Dạ Phách: "Sao mà tự dưng tôi lại thấy tên Minh Hy này lại quen vậy ta?"

Anh ta nói nhỏ với tôi, tay không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay tôi mà kéo đi.

Tôi hỏi: "Sao thế? Anh quen người đó à?"

Dạ Phách: "Không, chỉ là có chút quen tai khi nghe đến tên hắn thôi."

Hai chúng tôi đi qua một quán trà, bên trong ồn ào, đầy những trẻ em và người trẻ tuổi ngồi trên nền đất, trung tâm là một lão già có bộ râu dài và trắng muốt.

Có lẽ lão là người kể chuyện.

Dạ Phách thấy tôi nhìn vào trong quán trà một hồi anh ta liền dừng lại mà ra hiệu: "Muốn vào không?"

Tôi gật nhẹ đầu.

Tôi ngồi im lặng bên Dạ Phách lắng nghe câu chuyện xưa cũ. "Kẻ lang thang" là câu chuyện khiến tôi không thể nào quên được, cho dù đã trải qua nhiều đời và đã biến tấu đi không ít. Nó vẫn mang lại cho tôi cảm giác bản thân giống với nhân vật đứa bé ấy, đau khổ và bất lực.

Trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa thật sự của "hạnh phúc" mà Thần Phụ muốn, cậu bé non nớt ngày ấy giờ đây đã trở thành một chàng trai khỏe mạnh đầy kiên cường, không còn vẻ yếu đuối và hèn nhát. Vì sự khát khao được trở về với Cha và cứu lấy tâm hồn đã méo mó của những người anh, người chị và người em khiến cậu không ngại ngần gì mà nhảy vào hố đen không đáy mang tên "lòng người", giúp đỡ từ đáy để làm sạch đi sự ô uế đặc sệt kinh tởm đó. Và tia hy vọng mỏng manh rằng có thể cứu vớt được thế giới đầy rẫy khổ đau đã bị chôn vùi...

"Cuối cùng thì cậu bé ấy cũng đã thất bại."

Tôi vô thức nói ra miệng, đây là cái kết đắng của bản đầu tiền tôi nghe. Còn bản hiện tại thì khác hoàn toàn.

Lão kể truyện: "Cậu chàng Minh Hy kiên cường và ẩn nhẫn, mặc dù biết rằng lòng người không dễ để thay đổi, nhưng nếu cố gắng hơn nữa thì sao? Đó luôn là lời thì thầm trong lòng của cậu. Chỉ cần ta cố gắng thì không thể nào không còn cách hóa giải. Hơn thế nữa, người con gái mà cậu yêu cũng là con người nhưng cô ấy lại không hề than vãn oán trách cuộc đời bất công khiến cô gặp nhiều điều bất hạnh.

[…]

Cuối cùng, sự nỗ lực của cậu đã thấu trời xanh, Thần Phụ vui mừng và cảm động vì đứa con bé bỏng ngày nào của Ngài giờ đây đã trưởng thành. Biết lo nghĩ, biết trước sau và đặc biệt có lòng trắc ẩn sâu sắc.

Thần Phụ tấm tắc khen ngợi trước Nữ Oa: "Đứa trẻ ấy có linh hồn thuần khiết nhất mà ta từng gặp, việc bổ nhiệm nó lên làm người thừa kế của Thần không còn xa nữa."

Sau đó, Minh Hy trở thành người thừa kế của Thần."

"Câu truyện này chỉnh sửa cũng quá rồi đấy..."

Dạ Phách có chút khó chịu với cái kết cụt lủn của câu chuyện mà lão kể chuyện tường thuật lại, không chỉ vì nó biến tấu xàm xí mà còn cụt lủn không rõ ý vị sâu xa.

Tôi quay qua nhìn anh ta, tò mò cất giọng hỏi nhỏ chỉ đủ cho chúng tôi nghe thấy: "Anh từng đọc bản đầu tiên rồi sao?"

Bản gốc đó đã không còn từ rất lâu rồi, làm sao mà Dạ Phách có thể đọc được nếu như không truyền từ đời này qua đời khác?

Hơn thế nữa, sự việc đó còn là do triều đình làm. Kể cả tiên nhân cũng tham gia vào việc xóa bỏ "Kẻ lang thang".

Dạ Phách: "Tôi đọc qua rồi, gia tộc tôi vẫn còn lưu giữ quyển sách đó cho đời sau."

Nhưng trong suy nghĩ của hắn lại nói: Tất nhiên là vì tôi là tác giả rồi, làm sao tôi có thể không nhận ra rằng nó bị sửa đổi đến mức không còn chút châm biếm như vậy!!

Tôi lại hỏi: "Vậy anh biết tại sao bản đầu tiên lại bị cấm lưu truyền không?"

Dạ Phách: "Là vì nội dung của nó đã lật đổ tam quan của loài người. Nó châm biếm cuộc sống của người giàu và sự đau khổ tột cùng lẫn lòng tham không đáy của con người."

Thật là phí thời gian để nghe cái loại truyện vớ vẩn này! Dạ Phách trợn mắt trong lòng không ngừng chửi rủa.

Tôi biết tại sao bản gốc bị liệt vào danh sách đen, và bị cấm lưu truyền cũng như biết ai đã đưa nó lên triều đình và "trên đó".

Kẻ đó có lẽ chết rồi, cũng lâu rồi.

Dạ Phách đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm khách điếm ngủ qua đêm."

Tôi: "Được."

--------------

Màn kịch nhỏ:

Dạ Phách: "Nếu mà mình viết truyện này thì chắc chắn cô ấy sẽ tìm đến mình, rồi sẽ xin mình chữ kí sau đó sẽ ôm mình và nói: "Truyện của anh viết ra rất hay, có thể trở thành bạn trai em không?" Hehehe chắc chắn mình sẽ đồng ý!"