Vốn Dĩ?

Chương 3: Vị thần hay chỉ là kẻ lang thang?

Phần 3: Người lạ mặt xinh đẹp.

Giọng điệu khàn khàn mới ngủ dậy của Dạ Phách vang lên, anh ta dường như có chút khó chịu. Tôi cảm giác rằng, kể từ lúc gặp tôi anh ta lúc nào cũng khó chịu và mang vẻ cáu gắt.Dạ Phách ngồi thẳng dậy bên cạnh tôi, đôi mắt lèm nhèm vì mơ hồ khi mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ. Hắn hỏi lại một lần nữa sau khi nhìn tôi và gã đàn ông xấu xí kia.

"Cái gì đẹp?"

Tôi im lặng nhìn hắn, rồi lại nhìn người đàn ông kia. Người mà đã tháo mặt nạ và để lộ ra nhan sắc xinh đẹp đến không ngờ.

Tôi bình tĩnh nói với Dạ Phách: "Ngũ quan của hắn vốn không phải như vậy."

Dạ Phách nghe xong cũng không che giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt nhưng nó chỉ là thoáng qua. Anh ta quay lại nhìn Minh Nguyệt, người đàn ông xinh đẹp giờ đây đã hóa thành gã xấu xí.

"Nhìn gì?" Gã Minh Nguyệt hỏi, hắn cảm thấy ánh mắt dò xét kì lạ từ người đối diện. Rồi hắn lại nghĩ thầm: "Rõ ràng tên này đã nói chuyện với ai đó."

Dạ Phách cảm thán: "Ta thấy ngươi rất kì lạ!"

Câu nói này của Dạ Phách làm cho gã Minh Nguyệt lùi lại một bước như đề phòng cái gì đó, nhưng rồi lại bình tĩnh, gã nắm lấy cây kiếm không vỏ chĩa thẳng vào chúng tôi mà gằn giọng hỏi.

"Rốt cuộc ai phái ngươi tới? Đồng bọn của ngươi đâu?"

Lúc này Dạ Phách phản ứng lại, biết rằng bản thân đã nói gì đó không đúng dẫn đến động chạm đối phương, anh ta liền đưa hai tay lên ra vẻ vô tội nói: "Ta cũng chỉ là cảm thấy ngươi cứ thần thần bí bí nên mới nói vậy thôi. Vả lại, ta vẫn chỉ luôn có một mình ở đây. Không tin thì ngươi thử thả thần thức ra dò xét đi."

Minh Nguyệt híp mắt, gã nhìn khuôn mặt của Dạ Phách hồi lâu. Thấy rằng anh ta không biểu lộ gì trên mặt, cũng không cảm nhận được gì qua khí tức đã phóng ra trong phạm vi trăm dặm của bản thân. Gã thở dài một hơi, hạ kiếm xuống rồi quay người đi ra khỏi hang động.

Dạ Phách cũng lén thở hắt ra, thả lỏng cơ bắp đã căng cứng từ lâu. Anh ta thấy chết không sờn mà mắng thầm: "Người này đúng là kì quái, tại sao hắn cứ phải che giấu làm cái gì?"

Đi được vài bước, gã Minh Nguyệt quay đầu lại nhắc nhở, cũng vờ như không nghe thấy Dạ Phách nói gì: "Ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt đi và bớt lo chuyện bao đồng." Sau đó hắn biến mất khỏi hang động ẩm ướt tối tăm này.

Tôi một bên chứng kiến tất cả, cũng cảm thấy gã ta thật sự kì là, nhưng người kì lạ hơn ở đây lại là Dạ Phách.

Dạ Phách giờ đã tỉnh táo hơn, anh ta dứng dậy ưỡn người một chút, không nói gì cũng không nhìn tôi mà chỉ đi thẳng ra ngoài.

Tôi thầm nghĩ tự hỏi: Anh ta bị sao vậy?

Tôi đứng dậy, tiến lại gần Dạ Phách nói với anh ta về tình tiết mà anh ta đã bỏ qua: "Anh thấy mặt người kia không, hắn đeo mặt nạ kì lạ lắm, tôi thấy khi gã tháo ra là biến thành khuôn mặt khác."

"Nó đẹp không?" Dạ Phách hỏi, nhưng giọng điệu có phần gay gắt.

Tôi khó hiểu trả lời lại: "Có, rất đẹp."

"Sao thế, sao anh lại tức giận?"

Dạ Phách im lặng một chút, rồi thở dài thườn thượt: "Tôi không thể cứ mãi chờ đợi được, cô khi nào mới nhớ ra được đây."

Anh ta không hỏi tôi, không nhìn tôi. Anh ta ngước mắt nhìn vào một nơi vô định của phía góc trong của hang động.

"Dạ Phách, có chuyện gì sao?"

Tôi rất không hiểu người trước mặt tôi. Chúng tôi chỉ vừa mới gặp nhau một ngày trước, tại sao anh ta lại nói những điều khó hiểu như thế?

"Không có gì, tôi chỉ nói vu vơ thôi."

Có phải là anh ta đang giận dỗi không?

Tôi đi theo anh ta ra ngoài, buổi sáng không khí trong rừng thật sự dễ chịu. Ẩm ướt nhưng mát mẻ.

Hôm nay tôi không tìm đến cái chết.

Oº°‘¨¨‘°ºO

Dyy: Nói thật, nghĩ ra tình tiết khó quá, lại còn bí từ.

Dyy: Thôi đành hết chương nửa vời thế này nha. Mà hết phần 3 của chương 1 rồi ó, nó trong suy nghĩ của tôi rất dài nhưng khi viết ra chỉ được có thế thôi ∑d(°∀°d)