Tháng Ngày Tươi Đẹp

Chương 1

Ngày Thịnh Tuệ gặp Chu Thời Dư là một ngày nắng tháng ba rực rỡ khác thường.

Mùa xuân se se lạnh, nắng chan hòa rọi chiếu, từng làn gió mát lạnh lẻn bay vào cửa sổ như muốn khuấy động sự nghiêm túc của phòng giáo viên lúc này.

Tâm trạng của Thịnh Tuệ không bằng một phần mười so với tiết trời đẹp đẽ ngoài kia.

"Hai ngày! Mới khai giảng hai ngày mà con tôi đã bị thương!"

“Một lớp có sáu đứa thôi mà cũng không quản được? Sao cái trường này lại tuyển một giáo viên vô trách nhiệm như thế?"

Văn phòng giáo viên cực kỳ im ắng, chỉ có tiếng mẹ học sinh vang ra từ đầu dây bên kia của điện thoại, từng từ từng chữ rất rõ ràng.

Hai bên thái dương Thịnh Tuệ đau nhói, cô gượng cười: "Chị đừng kích động, đứa nhỏ chỉ bị xước da thôi ạ."

"Đây là việc nhỏ hả?

Hôm nay trầy da, ngày mai té gãy chân, nếu xảy ra chuyện lớn làm chậm trễ con tôi thì cô bồi thường nổi không?"

"Tôi mặc kệ, hôm nay cô phải kêu phụ huynh của đứa đó đến đây, nếu không tôi lên sở giáo dục khiếu nại cô!"

Cuộc gọi kết thúc, văn phòng chìm vào sự tĩnh lặng cực độ.

Một lúc lâu sau, Tề Duyệt - giáo viên dạy toán đối diện Thịnh Tuệ mới dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng xin lỗi: "Thật lòng xin lổi chị, học sinh bị thương trong tiết của em mà lại hại chị bị mắng." ở trường học giáo dục đặc biệt, học sinh đều là trẻ tự kỷ, hiếu động hoặc là những đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ.

Nhất là với những đứa trẻ càng nhỏ tuổi, tranh cãi xung đột rồi bị thương cũng là chuyện thường ở huyện.

Sự việc buổi sáng thực ra rất đơn giản.

Lúc Tề Duyệt đang trong lớp, một đứa trẻ mắc chứng tăng động giảm chú ý (ADHD) làm rớt bánh bao nhân thịt lên con thú bông ở trên bàn, sau đó, trò ấy bị bạn cùng bàn đấy ngã xuống đất, kèm theo tiếng hét chói tai.

Thịnh Tuệ từ văn phòng bên cạnh chạy như bay đến để kiểm tra vết thương của học sinh.

Cũng may chỉ trầy xước ngoài da, không bị thương ở đầu và mắt.

Nếu ở một trường tiểu học bình thường, một đứa trẻ bảy tuổi bị trầy xước ở mặt, có lẽ không cần thông báo cụ thể cho phụ huynh.

Nhưng tình hình ở trường giáo dục đặc biệt thì khác.

Hơn nữa, giáo viên chủ nhiệm cũ từ chức vội vàng, Thịnh Tuệ mới tiếp nhận lớp có hai ngày nên chưa kịp trao đổi với từng phụ huynh, phản ứng đầu tiên sau khi thấy đứa trẻ bị thương chính là gọi điện thông báo.

Vậy nên mới có cuộc trò chuyện vừa rồi.

"Hôm nay may nhờ có chị."

Tề Duyệt tiến lại gần Thịnh Tuệ, trong lòng còn thấy kinh hãi: “Nếu là em, nhất định lúc bị mắng sẽ khóc ngay tại chỗ."

Thịnh Tuệ nghe vậy thì hơi nhíu mày.

Trốn tránh trách nhiệm không nên là phản ứng đầu tiên sau khi gặp vấn đề.

Là chuyện liên quan đến học sinh, không thể để chậm trễ, nhưng khi đối xử với người mới, cô vẫn cố gắng hết sức tế nhị, nhẹ nhàng đưa lời khuyên: “Bất cứ lúc nào em cũng nên nhớ dành sự quan tâm cho học sinh."

“Về sau em cần phải độc lập giải quyết vấn đề.”

“Chỉ có cô giáo Thịnh vừa xinh đẹp vừa tốt bụng mới bằng lòng giúp em.”

Tề Duyệt thân mật ôm lấy vai cô, lấy lòng: “Khi nào chị rảnh em rủ đi uống trà sữa nhé.”