“Chào mọi người con mới đến”. Tuyết Nhi vừa cởi balo để xuống ghế vừa cất lời chào.
“Ồ, Tuyết Nhi về chơi hả?”. Anh Quang vừa xốc chảo trong bếp vừa quay ra hỏi.
“Vâng”. Tuyết Nhi đáp.
“Nghỉ lễ hả?”. Lần này là giọng của anh Tuyên, anh Tuyên đang dọn dẹp trong bếp nghe tiếng Tuyết Nhi nên quay ra xem.
“Dạ vâng”. Cô vừa cười vừa đáp, đôi mắt cong lại như trăng khuyết.
***
“Này con, ra trước xem có gì phụ mấy chú”. Là mẹ, nói rồi mẹ vội vã đi vào bếp.
“Vâng..g..g”. Tuyết Nhi đang trò chuyện với anh Quang và anh Tuyên, nghe thế nên tạm biệt rồi đi ra ngoài trước.
Đã hơn ba tháng không về Long An, lần này về cũng có chút khác. Mẹ Tuyết Nhi là một người yêu cái đẹp, thích bày biện trang trí nên mỗi lần thấy cái gì “trend” là mẹ cô nàng sẽ làm y như thế cho quán mình.
Nhìn thấy kế gian nhà chính mới mở thêm chỗ để bày bàn cao cho khách, Tuyết Nhi đi qua xem thì ngạc nhiên vì khu bên này trang trí với đèn màu rất lộng lẫy. “Oa, mẹ mới trang trí thêm chỗ này à? Đẹp quá!”.
Chợt nhìn thấy một anh đang trải bàn, có lẽ là người mới. Cô chạy lại, muốn giúp anh trải khăn lên bàn.
“Để con giúp chú”. Nói rồi Tuyết Nhi quơ tay với lấy chiếc khăn trải bàn trong rổ, trải lên chiếc bàn phía đối diện Hoàng Minh.
Hoàng Minh toan lấy cái khăn trải bàn thì đã bị Tuyết Nhi lấy trước. Quan sát cô nàng trải khăn ra rất thuần thục. Khi chiếc khăn đã được trải ngay ngắn, Tuyết Nhi ngước lên nhìn thì thấy Hoàng Minh cũng đang nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt to tròn của đối phương, Tuyết Nhi mỉm cười.
Dưới ánh nắng nhẹ nhàng của buổi chiều hoàng hôn, một tia nắng còn sót lại ánh lên đỏ rực, tươi sáng sau lưng Tuyết Nhi, tô điểm cho nụ cười ngọt ngào. Cùng với hàm răng đều tăm tắp và đôi môi đỏ mọng đã luôn được chăm sóc tỉ mỉ. Ở Tuyết Nhi còn sở hữu đôi mắt hoa đào, mỗi lần cười lên, đường cong khóe mắt sẽ cong xuống, làm cho nụ cười càng thêm trong trẻo.
Nhận thấy có lẽ đối phương đang thắc mắc, cô mau miệng giải thích: “Bình thường con cũng làm những việc này giúp mọi người ạ”.
Hoàng Minh đã nhìn cô không chớp mắt từ nãy đến giờ. Phần vì ngạc nhiên, phần vì nụ cười kia xinh đẹp quá. Anh cũng bất giác mỉm cười, gật gật đầu sau lời giải thích của cô. Thấy anh không còn khó hiểu nữa, cô đi sang bàn kế bên tiếp tục công việc trải khăn lên bàn. Anh đưa mắt nhìn theo cho đến khi chị chủ đi ra.
“Nè, xếp bàn lẹ lên, đã hơn 5 giờ chiều rồi.” Mẹ Tuyết Nhi vừa nói vừa đi đến, nhìn trước ngó sau xem bàn ghế đã ngay ngắn, mặt đất đã sạch sẽ chưa. Nhìn một loạt, có vẻ mọi thứ đều ổn thỏa nên bà nở nụ cười, tấm tắc ngợi ca: “Chà, Hoàng Minh được việc quá nhỉ, mới đến không lâu mà làm gì cũng tháo vát.”
Anh nghe thấy thế mỉm cười, cố đáp với giọng đùa giỡn: “Chị quá khen rồi, em mà haha”.
Lời đùa của anh khiến mẹ cô thôi cau có. Đoạn, chị Oanh mở lời: “Coi vào trong bưng đồ ra cho khách”. Mẹ cô vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ chiếc bàn trước mặt, ngụ ý đồ ăn của bàn đó đã xong, nên bưng lên rồi. Anh gật đầu rồi nhanh nhẹn đi vào trong, lúc đi ngang cửa đã nhìn sang chỗ cô.
Hồi sau, chị Oanh quay sang chỗ Tuyết Nhi, thấy cô con gái đang chỉnh khăn trải bàn cho ngay ngắn, cất giọng dịu dàng: “Chà, con gái ngoan của mẹ, đã đói bụng chưa?”.
Ánh mắt mẹ trìu mến, cô biết mẹ đang giỡn, nên cũng hùa theo: “Ây da ây da, con gái của mẹ đã no lắm luôn đây này. Cả ngày hôm nay, thử hỏi mẹ đã cho con ăn biết bao nhiêu đồ ngon rồi. Cứ phải để con thành heo mẹ mới chịu hả?”. Vừa nói cô vừa xoa xoa bụng mình, làm ra điệu bộ đang no lắm.
Thấy thế, mẹ cô bật cười: “Tuyết Nhi nhà ta có trở thành voi mẹ cũng yêu con nhất.”
***
“Này, cô bé đó là ai thế?” Hoàng Minh vừa đặt nồi lẩu lên khay, vừa hỏi Tuyên.
Tuyên đang cắt hành, thoạt đầu hơi bất ngờ trước câu hỏi nhưng cũng kịp nhảy số, đáp: “À, là con gái chị chủ.”
Nghe thế, hành động của Minh có chút khựng lại.
“Sao thế?”. Thắc mắc trước câu hỏi của Hoàng Minh nên Tuyên hỏi.
Lúc này, Hoàng Minh mới trở nên bình thường, ngập ngừng đáp: “Không..không có gì.”
Nói rồi anh bưng khay đồ ăn chứa lẩu ra trước. Trông thấy Tuyết Nhi đang nói chuyện với chị chủ, nụ cười ngọt ngào của cô một lần nữa thu hút sự chú ý của anh.
Thấy Hoàng Minh bưng khay đồ chứa lẩu, chị Oanh bảo Tuyết Nhi đi lấy bếp gas rồi tiếp tục quay trở vào trong bếp làm việc.
“Đây ạ”. Cô nàng đưa bếp gas cho anh bằng hai tay. Hoàng Minh nhận lấy, có chút ngỡ ngàng.
“Cảm ơn”. Anh nhận lấy bếp gas, gật đầu cảm ơn cô.
Đáp lại lời cảm ơn của anh là nụ cười rạng rỡ khiến anh hơi ngại ngùng, chỉ biết quay đầu vào việc bưng đồ ăn qua bàn khách.
Lúc này, một vài chiếc xe đậu vào bãi. Tuyết Nhi nhanh nhảu đi ra mời khách vào. Trông thấy thao tác nhanh nhẹn của cô, anh cũng đi vào lấy khăn ướt và đồ ăn tráng miệng, đây là nguyên tắc của quán. Đi ra đã thấy cô dẫn khách vào bàn và tháo vát kéo ghế cho phụ nữ. Anh đã hơi ngạc nhiên, phải chăng cũng là phụ nữ nên ở cô có sự tôn trọng đặc biệt như thế? Anh chưa từng thấy cảnh này trước đây, ngay cả mẹ cô - một người phụ nữ vốn đã được xem là rất tinh tế. Đặt khăn và đồ ăn lên bàn, định hỏi mọi người dùng gì thì bị cô xen ngang.
“Anh chị uống gì em lấy trước cho ạ?”. Nhìn vào đôi mắt long lanh đang chờ lời đáp của cô, anh cảm thấy lòng mình hơi lao xao.
Quan sát cô gái nhỏ ghi chép vào sổ yêu cầu của khách rồi nhanh nhẹn chạy vào lấy nước, anh đã nhìn theo đến không chớp mắt. Cho đến khi vị khách nam kêu anh mới hoàn hồn về.
Lúc sau, quán trở nên đông khách hơn, cả anh và cô cùng hai người phục vụ bàn khác đều ba chân bốn cẳng chạy ra chạy vào.
***
“Bé Nhi, lấy giúp chị xô đá”. Tiếng chị Thanh nói vọng từ gian nhà kế. Tuyết Nhi vừa đem những ly đã dùng của khách cũ vào sau sàn rửa chén nghe thế vội vàng chạy ra trước.
Nhìn vào thùng đá, đã không còn xô đá sẵn nào, cô bèn cặm cụi gắp từng viên đá bỏ vào xô. Điều này khá tốn công và xô đá cũng khá nặng. Bỗng Hoàng Minh đi tới, đưa tay ra ngụ ý cô hãy giao việc đó cho anh, rồi bảo: “Có khách mới vào, co.. ra xem sao”. Do Tuyết Nhi xưng “con” với anh, anh cũng định xưng lại như thế nhưng khi lời sắp được thốt ra lại thu vào vì ngượng.
Tuyết Nhi đã hơi ngạc nhiên trước hành động của Hoàng Minh nhưng sau câu thông báo đã nhanh nhẹn đi ra mời khách. Còn anh vẫn đứng đó, toan cằm cả xô xới một lượt cho nhanh nhưng nhớ lại hành động của Tuyết Nhi, anh bèn dừng tay lại. Nhìn vào xô đá, quả thực toàn những viên có kích thước to, không vỡ vụn. Bình thường mọi người đều cằm cả xô xới qua một lượt cho nhanh, điều đó mang theo nhiều vấn đề, chẳng hạn như đá vỡ, có đá nhỏ, mau tan và phải đi gắp lại nhiều lần.
***
“Ting..ting..ting” hồi chuông báo hiệu đồ ăn đã sơ chế xong được phát khi không có phục vụ nào trong bếp vang lên. Quan sát xung quanh, Tuyết Nhi thấy chị Thanh, anh Bảo và Hoàng Minh đều đang dở công việc, cô bèn đi vào trong, ý định sẽ bưng những thứ đồ đó ra.
Chuỗi hành động đó đã được Hoàng Minh đứng gần ở đó trông thấy, anh gấp gáp ghi yêu cầu của khách vào sổ nhỏ rồi đi nhanh theo sau.
Vào khoảnh khắc Tuyết Nhi chạm tay vào khay đựng lẩu, đã bị Hoàng Minh lấy đi trước. Anh nói qua loa: “Lẩu nóng, đi lấy bếp gas đi”.
Quả thực, khay đồ ăn chứa nồi nước lẩu đã được hâm nóng, cùng hai dĩa đồ ăn kèm, một rổ rau, hai dĩa nước chấm, một dĩa bún, có trọng lượng khá nặng. Bình thường mẹ cũng không cho cô bưng thứ đồ này, mẹ sợ cô sẽ bị bỏng. Tuyết Nhi nghe vậy cũng răm rắp đi lấy bếp gas.
Ra ngay bàn 18 đã thấy Hoàng Minh đứng chờ bếp được đặt xuống, cô liền để bếp gas vào giữa bàn. Anh đặt nồi nước lẩu xuống rồi định quay qua lấy tiếp những thứ còn lại thì đều đã được Tuyết Nhi nhanh chóng xếp gọn lên bàn. Thao tác nhanh nhạy của cô chứng tỏ đây không phải lần đầu cô làm những việc này.
Hoàng Minh nghĩ lại liền cảm thấy nực cười vì những hành động giúp đỡ của bản thân.
***
Sau khi thấy khách rời đi, Tuyết Nhi liền nhanh chóng tiến lại bàn đó để dọn dẹp. Nhưng bước đầu tiên là phải đi lấy thùng chứa bát đũa bẩn. Cô ngó nghiêng, trông thấy thùng chứa ở trong góc liền vội vã đi lại lấy. Nhưng thùng đã lưng, có trọng lượng lớn khiến cô không sao xê dịch. Gặp khó khăn, cô liền giương lên ánh mắt cầu cứu, nhưng chẳng thấy anh Bảo, chị Thanh hay Hoàng Minh đâu. Toan từ bỏ ý định lấy chiếc thùng thì Hoàng Minh từ phía sau xuất hiện. Anh không nói không rành liền nhấc chiếc thùng lên. Đem lại phía bàn 20 - cái bàn Tuyết Nhi định dọn. Tuyết Nhi thoạt đầu đã hơi ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng tiến lại giúp đỡ. Cô xếp những chén chấm vào trong bát nhỏ, rồi để bát vào trong dĩa lớn, xong đặt tất cả vào thùng, trông rất nhanh và gọn.
Đến nồi nghêu hấp, cô cũng cầm lên định dọn như bình thường, nhưng vẫn còn nóng khiến cô bất giác buông ra. Tiếng leng keng vang lên, nồi đất rơi xuống đất nứt làm đôi, vài miếng đất nhỏ văng ra cứa vào chân Tuyết Nhi, cùng với nước hấp vẫn còn khá nóng văng tung tóe làm ướt chân cô. Tuyết Nhi đã hơi hoảng, cô ngay lập tức nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô liền cảm thấy ngại ngùng vì đã gây sự chú ý. Cô ngồi thụp xuống toan giơ tay lụm những mảnh vỡ, Hoàng Minh cũng ngồi xuống, anh ngăn hành động cô đang làm lại rồi chỉ vào chân cô, nơi những dòng máu nhỏ đã rỉ ra từ bao giờ.
“Ui, từ lúc nào vậy ta, con không thấy đau gì cả”.
“Đi rửa chân đi”. Hoàng Minh cất giọng trầm ấm.
“Vâng”. Cô đáp xong liền lập tức đứng dậy đi vào hướng nhà vệ sinh.
Hoàng Minh ngó theo trong chốc lát rồi quay lại công việc dọn dẹp. Lúc này chị Thanh đi ra thấy anh đang lụi cụi nhặt các mảnh vỡ. Chị cất giọng bàng hoàng: “Ui sao bể thế?”.
“Còn nóng quá”. Anh nói, sắc mặt không đổi.
“Trời, mày cứ ẩu tả, tao nói chị Oanh trừ lương mày”. Chị Thanh khiển trách với giọng điệu bỡn cợt. Nói rồi chị liền đi làm tiếp công việc.
Hoàng Minh không nói gì, tiếp tục việc dọn dẹp của bản thân.
***
Sau khi dọn dẹp xong, anh đang rửa tay thì tiếng Tuyết Nhi vang lên: “Con cảm ơn chú, con sơ ý quá”.
Hoàng Minh khó hiểu quay sang, trông thấy gương mặt e thẹn liền cảm thấy lúng túng: “Chú..à không…anh đã làm gì?”. Nói xong, anh đưa hai tay sang trái phẩy phẩy cho ráo nước (Tuyết Nhi đứng bên phải). Xong liền quay lại, cũng là chất giọng ôn tồn đó: “Bình thường anh cũng ẩu tả thế thôi”.
Cô nghe thế nhoẻn miệng cười, đáp nhanh: “Chú dọn giúp con ý ạ, hì hì”.
Hoàng Minh nhìn người con gái trước mặt rồi nhìn xuống chân cô, không nói gì liền lách sang sân đỗ xe. Tuyết Nhi ngơ ngác nhìn theo, không biết anh có ý định gì, chỉ thấy Hoàng Minh mở cốp xe, lấy thứ gì đó rồi đi ra.
Đoạn, anh tiến lại hướng cô, lúc này vẫn đang đứng ngay chỗ cũ. “Dán vào đi, có rát không?”
Cô ngạc nhiên trước hành động và câu hỏi đó, nhìn xuống thứ anh đang đưa cho mình, là một chiếc băng keo cá nhân. Cô liền cảm thấy ngại, dù sao cũng chỉ là vết cắt nhỏ, đúng là nó có chảy máu và gây rát, nhưng không đáng kể. Cô liền xua tay từ chối: “Dạ thôi, chỉ là vết cắt nhỏ thôi mà ạ”.
Anh nghe thế, im lặng trong chốc lát. Cất miếng băng keo vào túi, anh mở lời: “Vậy sao…”
Anh toan nói gì đó, nhưng tiếng chị Oanh từ trong nhà chính vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ: “Nào, mấy đứa nghỉ tay vào ăn cơm”. Mẹ một tay bưng đĩa thịt, một tay bưng tô canh nói vọng ra.
Nhìn quanh, thấy cũng chẳng còn việc gì, Tuyết Nhi quay sang Hoàng Minh, cất giọng: “Vào ăn cơm, chú”. Tuyết Nhi đã đói bụng từ nãy đến giờ, tiếng gọi này như cọng rơm cứu mạng. Ánh mắt cô trở nên sáng quắc, cô vừa nói vừa cười, nói rồi cô đi trước vào bàn, ngồi kế bên chị chủ. Hoàng Minh đứng hình trước tiếng gọi của cô, vì anh không ngờ cô sẽ chủ động gọi mình. Cho đến khi chị chủ kêu tên anh, anh mới giật mình đi về phía bàn ăn, ngồi đối diện cô.
Chị Oanh là một người rất thương nhân viên nhưng đôi khi cũng nghiêm khắc, chị thường xuyên nấu cơm chiêu đãi, lần này cũng vậy. Vừa xới cơm cho mọi người, mẹ vừa bảo: “Nào ăn nhiều nhen, cơm hôm nay ngon lắm”.
Tuyết Nhi hít hà hương thơm thoang thoảng từ bát cơm, cảm thán: “Oa, thơm quá, cũng lâu lắm rồi chưa ăn cơm mẹ nấu”.
“Thế thì ăn nhiều vào nhé!” Mẹ cô vui vẻ xoa đầu cô. Đáp lại cái xoa đầu trìu mến là vẻ mặt nũng nịu khiến ai cũng phì cười.
“À mà Tuyết Nhi, em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Lần trước ta gặp nhau cũng chỉ có một ngày, chẳng có dịp nói chuyện nhiều với em”. Là chị Thanh - một người phục vụ nữ mới, đã tới làm không lâu, Tuyết Nhi đã có dịp gặp cô ấy vào ba tháng trước.
“17 ạ”. Cô vừa đáp vừa gắp cơm bỏ vào miệng.
“Ồ, còn nhỏ mà giỏi giang ghê ấy”. Chị Thanh hơi tròn mắt trước câu trả lời, chị vừa nói vừa liếc nhìn mọi người như kiếm tìm sự đồng tình.
Mọi người đều gật đầu khiến cô rất vui, không giấu được nụ cười, cô vừa cười vừa đáp: “Em cảm ơn ạ. Em cũng thường xuyên ra quán giúp mẹ mà”.
Thấy cô khiêm tốn, anh Bảo xen ngang: “Không có đâu, lắm đứa bằng tuổi em chẳng làm được như thế. Em còn kiêm luôn việc tính tiền, quá là ghê gớm”.
Những việc như bưng đồ ăn cho khách, tính tiền, đến việc dọn dẹp bàn sau khi khách rời đi cô đều làm rất tốt. Mọi người đã bất ngờ trước cô gái bé nhỏ nhưng nhanh nhẹn, giỏi giang này.
Hoàng Minh im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện. Anh biết chị chủ có cô con gái sống ở thành phố. Được vào nhà chị Oanh vài lần, không phải biệt thự nhưng nằm trên khu đất đắt đỏ. Là ngôi nhà ba tầng, mái ngói kiểu Thái màu đen, toàn bộ cửa đều được làm bằng kính, gắn đèn vàng, tạo nên sự ấm cúng, thoải mái. Anh đã nghĩ con gái chị Oanh chắc hẳn phải là một tiểu thư sống trong nhung lụa cho đến khi được diện kiến.
Nghe đến đây cô mỉm cười đáp trả, trong lòng rộn ràng vì được tán dương.
“Vậy là học lớp 11 hả?”. Lần này là anh Quang hỏi, anh vừa hỏi vừa gắp thức ăn bỏ vào chén của mình.
“Vâng”, cô đáp.
“Chắc học giỏi lắm hen”. Anh Quang nói, giọng hồ hởi.
Tuyết Nhi chưa kịp mở miệng phản bác thì anh Tuyết cất giọng: “Dĩ nhiên là giỏi rồi, con gái chị Oanh mà”. Anh vừa nói vừa đánh ánh mắt sang phía mẹ cô. Mẹ cô nghe thế cũng gật đầu, tỏ ý lời nói của Tuyên là đúng đắn.
“Ây da, chả trách cho tao, vì học ngu quá nên phải nghỉ sớm đi làm”. Quang nói, giọng oán than.
“Vậy học tới lớp mấy thì nghỉ?”. Là mẹ cô.
Hơi bất ngờ trước câu hỏi của chị chủ, nhưng anh cũng trả lời ngay: “Hình như lớp 9 thôi chị, em thi tuyển sinh không đậu”.
“À, ra thế. Thế còn mấy đứa bây, làm chung đã lâu nhưng chị chưa bao giờ hỏi mấy đứa chuyện này thì phải”. Vừa nói mẹ vừa gắp thức ăn bỏ vào bát của Tuyết Nhi. Nói rồi mẹ đánh ánh mắt sang phía anh Tuyên.
Thấy ánh mắt của chị chủ, anh Tuyên liền đáp: “Em học tới lớp 8 chị”.
Mẹ cô nghe thế thì gật gật đầu, tiếp tục đánh ánh măt sang phía chị Thanh. Nhận thấy ánh mắt của chị Oanh, Thanh trả lời: “Em học tới lớp 9 ạ”.
Kế bên Thanh là Hoàng Minh, mẹ cô thuận thế nhìn thẳng sang anh. Trông thấy ánh mắt thăm hỏi của mẹ cô, anh hơi ngượng ngùng, tránh ánh mắt đó, cười cười đáp: “Em học tới lớp 12”.
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, ai cũng ngỡ ngàng. Mẹ cô ánh mắt tiếc nuối: “Ồ, sao nghỉ thế?”
“Chuyện gia đình ạ”. Anh cười cười đáp, nhưng trông nụ cười không tồn tại nét vui.
Nghe đến đây, biết ý, mẹ cô không hỏi nữa. Nhận thấy bầu không khí có phần đi xuống, anh Quang cao giọng: “Nhưng mà Hoàng Minh học giỏi lắm đấy!”.
Lần này sự chú ý lại đổ dồn về phía Quang. “Sao mày biết?”. Anh Tuyên hỏi, hai mày trau lại, tỏ ý không tin.
“Thì tao học chung với nó mà. Hình như bốn năm cấp 2 đều đạt được học bổng, lớp 9 có giải Nhất tỉnh, môn gì thì tao chẳng nhớ. Vả lại nó học hành thi cử nhiều giải lắm.” Anh Quang luyên thuyên, dường như không chắc lắm với lời kể của mình nên muốn tìm sự khẳng định từ phía Hoàng Minh. Anh đánh ánh mắt sang phía anh, hỏi: “Phải không?”
Hoàng Minh từ nãy đến giờ ngơ ngác, nhận thấy ánh mắt của Quang, cũng gật đầu, tỏ ý không sai.
Đến đây, mọi sự chú ý đều tập trung lên người Hoàng Minh. Có ánh mắt không tin cũng có ánh mắt cảm thán.
“Chị không ngờ mày giỏi thế đấy, Minh”. Giọng chị Oanh, mẹ cô vừa nói vừa cười.
“Ừ, nhìn mày cứ như mấy thằng báo, không ngờ lại giỏi ghê”. Giọng chị Thanh.
“Có thật không đấy? Để tao còn đi kể”. Giọng anh Tuyên, trong điệu bộ có vẻ vẫn cảm thấy câu chuyện này quá hoang đường.
Nhờ vào lời đùa của anh Tuyên, mọi người bật cười, bầu không khí cũng rộn ràng hơn. Có một ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ đã nhìn anh từ nãy đến giờ, rất muốn nói một điều gì đó, nhưng vào khoảnh khắc lời muốn bật ra khỏi cửa miệng lại thu vào.
“Chưa thân thiết gì với chú ấy, hỏi như vậy kỳ cục lắm”. Tuyết Nhi thầm nghĩ.
***
Sau bữa tối, thấy quán đã vơi khách, chị Oanh quay sang con gái: “Hay là giờ con về? Hôm nay từ lúc đi chơi cũng đã thấm mệt rồi.”
Tuyết Nhi đang xem reels trong điện thoại, nghe thế nhìn giờ rồi quay sang: “Con không mệt ạ, với cũng chỉ 10 giờ thôi”. Cô cười cười đáp.
Chị Oanh xoa tóc Tuyết Nhi, nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, trong lòng có nỗi niềm riêng. Tuyết Nhi cảm thấy hành động này đặc biệt lạ.
Chị Oanh là một người phụ nữ quật cường. Sau ly hôn với ba, một mình bươn chải ở vùng đất “Tám chữ vàng” hơn chục năm. Làm từ những công việc nhọc nhằn nhất đến nhẹ nhàng: phục vụ, rửa chén, lao công, chạy xe ôm…Song song việc đi làm, mẹ còn tranh thủ thời gian học làm móng. Để cuối cùng sau nhiều năm cũng mở được một tiệm nail nho nhỏ. Chỉ tiếc là thu nhập không ổn định, mẹ liền có dự định khác. Đó là cùng với hai người bạn hùng tiền mở quán bán đồ ăn. Như cá gặp nước vì chị Oanh vốn nấu ăn rất ngon. Những món ăn ban đầu đều do mẹ cô dành cả tâm huyết để sáng chế, dành nhiều thì giờ để đầu tư. Cho đến tận bây giờ, đã năm năm kể từ ngày lập quán, với uy tín và chất lượng, mẹ và các bạn còn mở thêm vài chi nhánh, một cái ở Bến Tre, An Giang và một cái ở Đồng Tháp. Giỏi giang là như thế nhưng đường tình duyên của mẹ rất lận đận, cứ ngỡ bến đỗ cuối cùng là ba, nhưng mọi chuyện đều không như ý muốn. Sau này gặp một gã đàn ông, hắn lừa mẹ vẫn còn độc thân nhưng thực ra đã có gia đình. Mọi chuyện vỡ lẽ, chị Oanh bị vợ gã đàn ông tìm đến nói chuyện. Lời lẽ mụ đàn bà như những nhát dao cứa vào trái tim mẹ. Mẹ ly hôn ba cũng do ông ấy lầm đường lạc lối, mẹ hận tận xương tủy những ả đàn bà lẳиɠ ɭơ, lăn loàng, che mờ đôi mắt chồng bà, để chồng bà mê muội bỏ bà đi theo. Lại không ngờ bản thân vô tình trở thành loại phụ nữ mình vô cùng căm phẫn. Những đớn đau, khó khăn, thử thách như dung nham tôi luyện bản lĩnh chị Oanh, không nhu mì, luôn kiên cường, cứng cỏi, không thích thể hiện cảm xúc. Trước đây, mẹ sẽ chẳng bao giờ dịu dàng như thế, dù là chuyện gì cũng giữ trên mặt nét nghiêm nghị, ánh mắt lãnh đạm, trái tim sắt đá. Nghĩ đến những việc mẹ từng làm khiến cô tổn thương, Tuyết Nhi như không kiềm được nước mắt trước hành động của người đối diện. Khoảng một năm nay, mẹ trở nên đổi khác, chẳng còn mang vẻ mặt cau có, dần mỉm cười nhiều hơn và nói chuyện nhẹ nhàng. Tuyết Nhi có cảm giác mẹ đã mở lòng rất nhiều với mọi người, tiếp nhận nhân viên chỉ vì họ thực sự khó khăn chứ không còn yêu cầu phải có kinh nghiệm như trước. Có những lúc thắc mắc, cô đã hỏi, và mỗi lần như thế mẹ sẽ trả lời: “Mẹ nghĩ những tia nắng ấm áp cuối cùng cũng chiếu gọi vào cuộc đời mẹ. Đã đến lúc thôi thu mình trong cơn mưa và bước ra ánh sáng. Biết đâu lại thấy được cầu vồng?”.
***
“Thôi ngoan, về ngủ sớm cho da dẻ hồng hào”. Mẹ cô đề nghị.
Tuyết Nhi toang phản đối thì mẹ cô đã đứng lên vào trong bàn làm việc lấy chìa khóa xe. Nhìn theo mẹ, cô bất lực vì không thể phản kháng.
Tuyết Nhi cũng đứng dậy, cô đi vào trong bếp lấy đồ, sẵn tiện chào tạm biệt Quang và Tuyên.
“Thưa chú Quang con về”. Trông thấy Quang đang xốc chảo, cô liền lên tiếng.
Quang nghe thế quay sang, trên miệng vẫn còn điếu thuốc, ậm ừ đáp: “Ừ về sớm, ngủ ngon nha”.
“Dạ”. Cô mỉm cười đáp rồi đi ra phía sau, vì cô biết Tuyên đang làm việc ở đây.
Trông thấy anh nhọc nhằn với mấy con cá, cô bật cười rồi mở lời: “Thưa chú con về, chú làm cẩn thận kẻo cứa vào tay”.
Tuyên đang chật vật vì mấy con cá cứ nhảy, không chịu nằm yên cho anh cứa bụng, nghe thấy tiếng cô liền quay sang: “Ồ về sớm vậy?”
“Dạ mẹ bảo con về”. Cô cười cười đáp.
“À thế về sớm ngủ ngon hén, mai có ra không?”. Tuyên hỏi.
“Dạ có, chú cũng ngủ ngon nha”. Tuyết Nhi vừa cười vừa đáp. Nói rồi cô tạm biệt Tuyên đi ra.
Vừa quay ra sau, Tuyết Nhi bắt gặp Hoàng Minh đã đứng sau lưng mình tự bao giờ. Thoạt đầu, cô đã hơi ngạc nhiên vì sự hiện diện bất ngờ của anh nhưng cũng nhanh chóng định hình lại. Cô cười cười gật đầu chào anh: “Thưa chú con về”.
Hoàng Minh tròn mắt nhìn cô, cười cười gật đầu đáp: “À, ừm”.
“Dạ”. Cô đáp, cười tươi đáp lại nụ cười của anh.
Tuyết Nhi đã không biết, nụ cười của bản thân đã khiến Hoàng Minh trong chốc lát đứng hình.
***Trên đường về***
“Mẹ, mẹ, mẹ”. Tuyết Nhi ôm chặt lấy mẹ, ghé sát tai chị Oanh để hỏi.
Chị Oanh đang lái xe, nghe cô hỏi thì trả lời: “Có chuyện gì thế?”
“Chú Minh học giỏi lắm hả mẹ?”. Cô thắc mắc.
Chị Oanh hơi bất ngờ trước câu hỏi nhưng cũng nhanh chóng trả lời: “Cái này mẹ không rõ, nhưng có vẻ là vậy thật”.
“Ồ..ooo”. Tuyết Nhi gật gật đầu trước câu trả lời.
Cảm giác con gái có vẻ tò mò về người này, mẹ cô hỏi: “Thế nào, sao con lại hỏi?”.
“Con cảm thấy chú ấy có vẻ đặc biệt mẹ ạ. Theo chú Quang bảo thì chú ấy học giỏi lắm, nhưng mẹ nhìn chú ấy xem, không có dáng vẻ đó. Vả lại chuyện gia đình gì nghiêm trọng đến mức phải nghỉ học mẹ nhỉ? Dù gì cũng học tới lớp 12”. Tuyết Nhi đáp, cố gắng cân nhắc những câu nói trước khi thốt ra khỏi miệng.
Mẹ cô liếc vào kính chiếu hậu, thấy con gái đang dựa vào vai mình, miệng luyên thuyên. Chị Oanh mỉm cười, tiếp tục nhìn đường, ánh mắt trở nên đằm thắm: “Mẹ nghĩ chúng ta không thể nhìn mặt bắt hình dong, vả lại Tuyết Nhi nhà ta rất rõ điều này mà nhỉ? Còn chuyện gia đình của Minh, mẹ không rõ, và mẹ nghĩ chúng ta không nên tò mò quá. Điều đó có thể khiến Hoàng Minh cảm thấy không dễ chịu”.
Tuyết Nhi nghe thế không nói gì thêm. Còn chị Oanh, đang nhớ về ngày mưa của hơn hai tháng trước.
Đó là một ngày mưa xối xả, bầu trời đen kịt, nước mưa ào ạt chảy vào các cống thoát nước. Từng hạt mưa tạt vào mặt người, rát bỏng. Gió rất to, thổi mạnh khiến các cây ngả nghiêng, xiêu vẹo.
Trong cơn giông, người người chỉ mong nhanh chóng được về nhà, được tắm rửa rồi nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Họ phóng xe nhanh trên đường, mặc kệ cho gió lớn rít qua, mặc kệ cho nước mưa tạt vào mặt. Có một bóng dáng bước đi dưới làn mưa đó, cái bóng cao lớn, gầy gò, bước những bước nặng nề, chứa đầy sự mệt mỏi. Bóng dáng của người đó đã được chị Oanh lưu vào mắt, toan tiến đến hỏi han thì bỗng người đó ngã khụy xuống.
Chị Oanh nhanh chóng nhận lấy hộp súp từ người bán, bật khóa xe phóng nhanh lại chỗ người đã ngã.
“Này, này, người kia ơi, sao thế?”. Chị Oanh dừng xe, gấp gáp tiến lại chỗ người đó.
Nhìn người trước mặt ở khoảng cách gần hơn, chị Oanh mới nhận ra đây là một thanh niên, ở độ tuổi còn trẻ. Cầm hai vai người đó rung rung, cô hỏi lại một lần nữa: “Em trai, em có sao không?”.
Vẫn không nhận được câu trả lời, mẹ cô đoán người đàn ông đã ngất. Biết bản thân không thể tự xoay sở một mình, liền điện cho Quang và Tuyên ra giúp đỡ.
***
“Đúng rồi, đây là Hoàng Minh, bạn cấp hai của em”. Sau một hồi đi qua đi lại, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Quang chỉ vào Hoàng Minh đang nằm trên giường, cao giọng.
Bầu không khí im ắng bỗng dưng bị phá vỡ bởi lời nói của Quang. Mọi sự chú ý đổ dồn về phía anh.
Tuyên cất giọng ngạc nhiên: “Phải không? Sao lại trùng hợp như vậy chứ?”
“Đúng rồi, tao cố nhớ lại từ nãy đến giờ, không sai đâu. Quả thực là có phần đổi khác, trông nó ốm yếu hơn ngày xưa nhiều, vả lại gương mặt cũng khắc khổ nữa”. Quang đáp.
Mọi người vẫn giữ vẻ khó tin trên mặt, riêng chị Oanh lên tiếng: “Như thế không phải rất may mắn sao? Dù gì cậu ấy cũng có người quen là Quang, sẽ không cảm thấy lạ lẫm”. Mẹ cô vừa nói vừa cười, đôi mắt sáng quắc.
“Đúng rồi, tao cũng thấy thế”. Thanh tiếp lời.
Cùng lúc, một y tá bước vào ngỏ ý muốn xem xét tình trạng của Hoàng Minh, mọi người thấy thế liền tránh chỗ, cùng nhau đi ra ngoài.
Ra đến cửa, chị Oanh nhẹ nhàng khép cửa phòng bệnh lại, quay sang mọi người nói: “Thôi, mấy đứa về quán trước đi, chị ở lại xíu đợi cậu ấy tỉnh, chị có điện chị Phương rồi”.
Mọi người gật đầu tạm biệt rồi ra về.
Miền nhớ chuyển đến một hình ảnh khác, là lúc Hoàng Minh e dè bước vào quán, được mọi người vui vẻ chào đón.
“Yoo, nhớ tao không, Quang ngày xưa học chung lớp nè?”. Quang tiến tới, vỗ vào vai Hoàng Minh, hỏi với giọng hồ hởi.
Chỉ thấy Hoàng Minh đã ngạc nhiên, nhìn kỹ Quang, hai mày trau lại cố gắng liên tưởng về quá khứ. Sau đó anh gật đầu, có vẻ lời Quang nói không sai.
Sau đó, Hoàng Minh được chị Oanh nhận vào làm, hướng dẫn tận tình các công việc của một phục vụ. Chị Oanh còn liên hệ với một người bạn, thuê cho Hoàng Minh một phòng trọ gần chỗ Quang.
Tiếp đến, trung khu bộ nhớ lại chuyển đến một hình ảnh khác, đó là lần đầu tiên chị Oanh thấy Hoàng Minh cười sau gần một tháng gặp nhau. Trước đó, anh luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, lúc nào mang vẻ mặt lãnh đạm, bất cần. Trao cho anh công việc phục vụ nhưng vì vẻ mặt đó, Hoàng Minh đã không ít lần bị phàn nàn. Trong các buổi ăn cơm, trò chuyện anh đều quay mặt đi chỗ khác hút thuốc. Chỉ cần là chuyện không liên quan đến công việc, Hoàng Minh cũng sẽ từ chối mọi cuộc đối thoại. Mặc dù ở rất gần với Quang, nhưng mỗi lúc gặp khó khăn, anh cũng không yêu cầu được giúp đỡ. Do đó, dù cho chị có cứu anh, hay dù cho có Quang là bạn học cũ, Hoàng Minh vẫn không tiết lộ gì về đời sống trước đây.
Chị Oanh đã khen Hoàng Minh có nụ cười rất đẹp, mang vẻ tươi mới của ánh ban mai, mang hương thơm ngào ngạt của hương đồng cỏ nội và cả vẻ ngọt ngào như mật ong. Giống như nam thần học đường Trung Quốc hay mấy anh “Oppa” bên Hàn hoặc hơn. Hoàng Minh đã cười, vì sự cố tình phóng đại của chị Oanh.
Cũng sau nụ cười bị nhiều người phát giác đó, mọi người dần thích việc chọc ghẹo anh hơn, việc khiến Hoàng Minh thành tâm điểm của mọi sự chú ý khiến anh mở lòng, nói chuyện nhiều hơn với mọi người. Tuyệt nhiên, có những chuyện anh vẫn luôn hoài giấu kín.