Pháo Hôi Thông Phòng Muốn Lật Ngược Thế Cờ

Chương 59: Đây chắc chắn là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha mà Tú Vân đã nói

Khi người ta đã nói đến mức này, không đồng ý dường như có vẻ bất cận nhân tình. Tiểu Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý rồi đi cùng với Tú Vân ra ngoài.

May mắn là đúmg lúc Tố Nghiên định đi lấy cơm trưa, lại gặp Tiểu Hoa và Tú Vân. Biết hai người này thường ngày rất thật thà, nên chỉ định hai người họ, rồi gọi thêm hai người nữa, cả nhóm năm người cùng đi Điển Thiện Sở.

Khu vực quét dọn tưới nước nằm ở góc Tây Bắc phủ Cảnh Vương, muốn đến Điển Thiện Sở phải đi qua một đoạn đường tắt khá dài.

Trên đường đi, khắp nơi đều là tường cao màu than chì, hai bên đường có thể thấy nhiều cung nữ qua lại, thỉnh thoảng còn có thái giám đi ngang qua.

Chỉ sau khi vào phủ Cảnh Vương, Tiểu Hoa mới biết đến loại người gọi là thái giám, nghe nói họ từ trong cung ra, trước đây đều hầu hạ hoàng tử phi tần trong cung. Hiện tại, các thái giám trong phủ Cảnh Vương đều là những người được mang theo khi Cảnh Vương điện hạ đến đất phong.

Con người ai cũng có lòng kính sợ, đặc biệt khi thấy Tố Nghiên vốn luôn uy nghiêm mà cũng phải cúi đầu hạ mắt khi gặp thái giám đi ngang qua. Mấy tiểu cung nữ cùng đi bỗng nhiên sinh lòng kính sợ đối với những người như vậy.

Đến Điển Thiện Sở, Tiểu Hoa mới nhận ra rằng nhà bếp lớn của phủ Cẩm Dương hầu so với nơi này hoàn toàn là gặp thầy. Không chỉ diện tích rộng lớn, mà người ra vào bên trong cũng rất trật tự, có thể thấy được sự phân công cực kỳ rõ ràng và quy củ rất tốt.

Tiểu Hoa luôn cảm thấy quy củ trong phủ Cảnh Vương so với phủ Cẩm Dương hầu quả thật tốt hơn rất nhiều. Chẳng hạn như nhà bếp lớn của phủ Cẩm Dương hầu toàn là mấy bà già tiểu nha đầu, khi đi lấy thức ăn thường thấy các bà già mắng những tiểu nha đầu làm việc chậm chạp. Còn ở đây không ai dám làm việc chậm trễ, mấy cung nữ quản sự cũng rất nghiêm túc và khẩn trương.

Điển Thiện Sở chia thành mấy khu vực, nơi làm đồ ăn cho các cung nữ nằm ở một căn phòng lớn gần góc ngoài. Người đến lấy thức ăn không được vào trong, chỉ đứng đợi ở cửa cho người bên trong mang ra.

Ngoài cửa phòng bếp đứng rất nhiều người, rõ ràng là đã đến giờ lấy thức ăn.

Đến Điển Thiện Sở, Tiểu Hoa liền phát hiện ánh mắt vốn luôn trầm tĩnh của Tú Vân có vẻ sốt ruột, nhìn đông nhìn tây không biết nàng đã nhìn thấy tỷ tỷ của mình chưa.

Lúc này, một cung nữ khoảng 16, 17 tuổi, mặt tròn, mặc áo ngắn màu đỏ thắm phối với váy dài màu xanh lá cây đã đi tới.

Nàng trước tiên cười với Tố Nghiên, sau đó mở miệng nói: "Chào tỷ tỷ, tôi thấy trong số các tiểu cung nữ đi cùng có một người đồng hương, muốn hỏi thăm tình hình quê nhà một chút, không biết có thể được không?"

Ở phủ Cảnh Vương, người ta xem trang phục để biết cấp bậc. Đại cung nữ mặc áo ngắn màu đỏ thắm phối với váy dài màu xanh lá cây, Tố Nghiên cũng mặc trang phục đại cung nữ như vậy. Nên dù không quen biết, nhưng vừa thấy trang phục là biết nên nói chuyện như thế nào.

Hơn nữa, đại cung nữ còn phân biệt theo nơi làm việc, rõ ràng Điển Thiện Sở cao quý hơn khu vực quét dọn tưới nước một chút, nên Tố Nghiên cũng sẵn lòng nể mặt. Rốt cuộc, đây là chuyện thường tình, đều làm việc trong vương phủ, hàng năm không được về nhà, gặp người đồng hương hỏi thăm tình hình gia đình là chuyện đương nhiên.

Tiểu Hoa thấy cung nữ kia gọi Tú Vân sang một bên, liền biết đây chắc chắn là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha mà Tú Vân đã nói, chỉ không hiểu sao người này lại bảo là đồng hương.

Tuy nhiên dù sao cũng là chuyện của người khác, hơn nữa cũng không cần đến nàng yểm trợ, Tiểu Hoa cũng không nghĩ nhiều.

Tú Vân đi theo Như Nhi đến một góc vắng người mới dừng lại.

"Tỷ tỷ, cuối cùng muội cũng gặp được tỷ, tỷ không biết muội sợ hãi đến mức nào đâu..." Tú Vân vẻ mặt xúc động, nắm tay Như Nhi rồi bắt đầu khóc nức nở.

Như Nhi ôm nàng vào lòng, vỗ về an ủi. Một lúc lâu sau Tú Vân mới bình tĩnh lại.

Như Nhi nhìn quanh thấy không có ai, mới hạ giọng nói: "Đợt tiểu cung nữ này thế nào, muội có chú ý quan sát xem mình có nổi bật trong số họ không?"

Tú Vân lau sạch nước mắt, nghe tỷ tỷ hỏi vậy, mặt hơi ửng hồng, nhưng cũng biết thời gian trò chuyện không còn nhiều. Nàng đáp: "Có mấy người lớn lên thật nổi bật, còn muội thì không có gì đặc biệt lắm."