Trịnh Bắc nhìn Bùi Thiệu đi về phía Khương Lê bên kia, bắt đầu còn chưa ý thức được gì, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái nhưng xác thực cảm thấy hình như Bùi ca hiện tại có hơi không giống.
Cẩn thận quan sát có thể nhìn thấy thứ bộc lộ ra trong ánh mắt của anh không phải chiếm giữ sắc bén, mà là tình cảm dịu dàng.
Trịnh Bắc rất nghi ngờ, chẳng lẽ Bùi ca đã hết hứng thú với Nhiễm Tinh Lan rồi? Không phải chứ, rõ ràng vừa nãy còn rất tốt mà.
Chẳng lẽ là tức giận rồi?
Nhưng ánh mắt này của anh phải giải thích thế nào? Là đàn em nào đào góc tường?
Sau đó cậu ta nhìn người ngồi đối diện đó còn phải suy nghĩ rất lâu tên Khương gì đó, bộ dáng mặc quần áo đen âm u như ma, cậu ta có chút không nói nên lời.
Không phải chứ, này… người này Bùi ca cũng ăn được?
Sự thật chứng minh không chỉ ăn được mà còn ăn rất ngon.
Chân Bùi Thiệu rất dài, cho dù chỉ tùy ý bước đi cũng giống như người mẫu nam đang catwalk.
Có lúc Khương Lê sẽ tưởng tượng bản thân nằm trên chân của anh, ôm thắt lưng mảnh khảnh của anh sau đó sắc mặt đỏ ửng mà làm nũng.
Rất kỳ lạ, người u ám như cậu cũng sẽ có suy nghĩ như vậy.
Nhưng Bùi Thiệu không giống với người khác, Bùi Thiệu là người cậu thích, vì vậy cậu cảm thấy mình trở nên như thế nào đều là bình thường, cậu không thích nói chuyện, nhưng nếu là với Bùi Thiệu thì cái gì cậu cũng sẵn lòng nói.
Cậu có hơi ngơ ngác nhìn đôi chân dài kia từ từ đi về phía cậu, đi đến trước mặt cậu sau đó nửa ngồi xổm xuống.
Là hướng về cậu nhỉ?
Khương Lê vô lực dùng hai tay chống sô pha phía sau, cảm thấy toàn thân đều có hơi mềm nhũn.
Sau khi bắt được ánh mắt của người trước mặt, Khương Lê vô thức nhìn hai bên, Nhiễm Tinh Lan không ở đây, người đối phương nhìn xác thực là cậu.
Thậm chí cậu có thể nhìn thấy sống lưng mượt mà và đường cong cơ bắp dưới lớp áo ba lỗ của người này, sau đó đến hầu kết gợi cảm, đường quai hàm hoàn mỹ, tất cả dáng vẻ làm cậu thích toàn bộ đều bày ra trước mặt cậu.
Tầm mắt vốn ngước nhìn đã chạm nhau với chàng trai anh tuấn kia.
Sau đó cậu nghe thấy người đó nói: “Giúp đỡ chút được không?”
Hoàn toàn là một đề nghị mà bất kỳ ai cũng không cách nào từ chối.
Rõ ràng cậu có thể cảm nhận được ngữ khí dịu dàng của đối phương, khoé mắt mang theo nét cười, chỉ là trên gương mặt có chút hung dữ như vậy cũng không lộ vết tích.
Khương Lê bị dỗ đến mức choáng váng, suýt nữa cho rằng cậu và Bùi Thiệu đã là cặp đôi yêu nhau tha thiết, hơn nữa Bùi Thiệu của cậu còn dịu dàng đề nghị thân mật với cậu như vậy.
Nhưng cậu không ngốc, vì vậy rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Đời này không biết vì sao có chút khác biệt với đời trước, đời trước Nhiễm Tinh Lan không ra ngoài đi vệ sinh, cậu không khỏi có chút nghi ngờ chính vì nguyên nhân này làm cho Bùi Thiệu sinh ra chút ý kiến với Nhiễm Tinh Lan hay không.
Đương nhiên Bùi Thiệu thích Nhiễm Tinh Lan như vậy không có khả năng sẽ thực sự bởi vì việc này mà từ bỏ, chỉ có điều có lẽ là đến giây phút này xác thực có chút không kìm nén được tính tình, nếu không Bùi Thiệu đời trước không thể hôn cậu.
Nhưng cơ hội tốt như vậy cậu căn bản sẽ không nhắc đến Nhiễm Tinh Lan, chỉ cong khoé môi ngại ngùng cười gật đầu.
Bùi Thiệu không thích cậu u ám, vậy sau này cậu sẽ không u ám nữa. Mặc dù cậu cũng có chút hiểu rõ hôm nay bản thân mặc như vậy cũng không thu hút người khác, hơn nữa đôi má chưa từng cười cười lên cũng không đáng yêu, có lẽ xấu không chịu được.
Nhưng cậu vẫn thử cười, hơn nữa khó tránh mang theo vài phần thật tâm thật ý, ngay cả trái tim đều bắt đầu run rẩy, dù sao mặc dù cậu lý trí, nhưng đứng trước Bùi Thiệu như vậy thì không thể khống chế trái tim của bản thân không vui vẻ.
Kiếp trước Bùi Thiệu cũng không thích nhìn cậu cười, cảm thấy rất khó coi, như vậy về sau cậu phải cười càng đẹp mắt hơn chút.
Khương Lê dùng lưỡi nhỏ mang theo hương dâu tây liếʍ khóe miệng có chút khô nẻ, cậu không muốn để người này lưu lại ấn tượng không tốt.
Cho dù bản thân trong lòng anh có lẽ cũng chẳng có ấn tượng gì.
Vào khoảnh khắc Khương Lê đang chờ đợi, Bùi Thiệu đã hơi hạ người vén tóc của cậu, nhẹ nhàng in lên trên.
Bùi Thiệu cảm thấy hôn môi ở nơi đông người là không tôn trọng A Lê, vì vậy anh không muốn làm như vậy, càng chưa kể bây giờ A Lê vẫn chưa thành niên, vì vậy yêu đương cũng chưa yêu được, ít nhất không thể công khai, anh có chút bất đắc dĩ nghĩ đến.
Anh muốn trông A Lê trưởng thành.
Trán Khương Lê cảm nhận được một mảnh ẩm ướt, cậu có chút ngây ngốc chớp mắt, khó hiểu mà mất mát, nhưng cảm nhận vầng trán vẫn đang nóng hổi, dường như trái tim đều sắp bị nóng chảy, điên cuồng muốn dâng nó cho Bùi Thiệu.
Mọi người nín thở, căn bản không dám thở mạnh, đặc biệt là người cách bọn họ gần nhất kia, cũng chính là đàn em vừa nãy xúi Khương Lê nhường chỗ, cậu ta cảm giác bản thân tay không phải tay, chân không phải chân, căn bản không biết nên đặt ở đâu, thậm chí cảm thấy bản thân quả thật quá dư thừa.
Ai có thể nghĩ tới vậy mà Bùi ca lại coi trọng người hầu của Nhiễm Tinh Lan, cậu ta nhất thời có chút căm giận mình vừa rồi xen vào việc của người khác. Nếu ngộ nhỡ hai người thật sự tốt lên, nam sinh nhỏ không biết tên là gì kia thổi gió bên gối một cái, vậy cậu ta phải làm sao, nghĩ tới đây cậu ta không nhịn được rùng mình một cái. Tuy rằng bình thường cũng dám cùng Bùi Thiệu anh anh em em, nhưng nếu Bùi Thiệu muốn chỉnh người vậy cũng không phải nói đùa.
Cậu ta nuốt nước bọt, lại chen chúc sang bên cạnh, ý đồ nhường chỗ cho hai người, cũng bắt đầu suy tư, Nhiễm Tinh Lan kiêu ngạo như vậy, còn tưởng rằng Bùi ca có bao nhiêu cưng chiều cậu ta, hoá ra cũng không phải như thế, thậm chí đột nhiên cảm thấy dáng vẻ vừa nãy Nhiễm Tinh Lan oán hận Bùi ca như vậy có chút.
Đúng lúc này Nhiễm Tinh Lan mới từ bên ngoài hít thở không khí trở về, cậu ta còn đang chuẩn bị tâm lý cho mình phải từ chối Bùi Thiệu như thế nào.
Dù sao cậu ta cũng không dám chọc đối phương tức giận, nhưng nếu thật sự không được cũng là chuyện không có cách nào.
Cậu ta hít sâu một hơi đẩy cửa ra, vốn trong tưởng tượng Bùi Thiệu hẳn là đang đợi mình, nhưng không nghĩ tới trong phòng lặng ngắt như tờ. Mà thiếu niên tóc đỏ kia đang ngồi xổm bên cạnh vị trí lúc trước của cậu ta, chăm chú nhìn, người gần cậu ta nhất chẳng lẽ là... Khương Lê?
Nhiễm Tinh Lan cảm thấy hoang mang, thậm chí có vài phần không hiểu ra sao, nhưng cũng hoàn toàn nhìn ra hai người bọn họ có chút thân mật.
Trịnh Bắc đứng dựa vào một bên, ho lên hai tiếng.
Tình cảm của Bùi Thiệu đối với Nhiễm Tinh Lan cậu ta vẫn luôn nhìn ở trong mắt, tự nhiên không cho rằng Bùi Thiệu thật sự thay lòng đổi dạ, hơn nữa một màn này thật sự vô cùng chết chóc, cậu ta sợ về sau thật sự không cứu vãn được, vì thế mới lên tiếng.
Trong phòng riêng yên tĩnh động tĩnh này đương nhiên là vô cùng lớn, Bùi Thiệu vốn đang muốn sửa lại tóc cho Khương Lê, lúc này theo bản năng bị phân đi chút tinh thần, dừng tay còn đang hành động, đưa mắt nhìn lại.
Còn chưa kịp nhìn thấy bộ dáng Nhiễm Tinh Lan đã bị Khương Lê ôm lấy cổ, thân mật cọ trên ngực anh, còn bị cầm tay tiếp tục đặt trên làn tóc mềm mại.
“Đừng đi~”
Giọng nói mềm mại dính người, trong lúc thở ra còn mang theo mùi thơm dâu tây nhàn nhạt.
Bùi Thiệu cảm giác được cậu đang làm nũng, trái tim run rẩy, tuy rằng vẫn có chút nghi hoặc trong nội dung vở kịch gốc hình như A Lê không phải người biết làm nũng như vậy, hơn nữa hiện tại bọn họ tiến triển hẳn là còn chưa đến nỗi đến một bước này.
Nhưng... ai quan tâm chứ.
Từ góc độ nào đó mà nói, đàn ông đúng là biết ý đồ của người bên cạnh, thế nhưng xác thực tận hưởng niềm vui trong đó.
Bùi Thiệu là một người đàn ông tốt, đối với người yêu của mình, đương nhiên là tràn đầy tận hưởng.
Nếu như nói lúc trước chỉ là cảm thấy bầu không khí kỳ quái, vậy một màn này đã hoàn toàn nói rõ vấn đề.
“Bùi Thiệu, hôm nay cậu gọi tôi tới chính là để tôi xem cái này?” Nhiễm Tinh Lan nhìn thấy cảnh tượng này không thể tưởng tượng nổi mà há miệng, không nhịn được tức giận lạnh như băng buông lời, sau đó lập tức rời đi.
Mà Bùi Thiệu vẫn bị có chút dùng sức ôm cổ không nhúc nhích được, bởi vì Khương Lê sợ anh đuổi theo.
Cậu cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt Nhiễm Tinh Lan xuất hiện ở cửa thì bắt đầu cảnh giác, hoàn toàn không muốn để Bùi Thiệu nhìn cậu ta, mới vô thức làm ra loại động tác này.
Nếu như vừa có được tình cảm dịu dàng lại bị phá hủy, cậu thật sự sẽ không chịu nổi.
Thế nhưng chính cậu cũng không nghĩ tới hoá ra cậu còn có thể nói ra lời như vậy, hơn nữa cũng không giữ gìn hòa bình.
Lại nhìn bộ dáng cũng không đẩy cậu ra của Bùi Thiệu, cậu khó hiểu mà cảm thấy người trước mắt này đang hưởng thụ, thế là càng quấn chặt hơn một chút.
Mọi người thấy Nhiễm Tinh Lan mang theo áp suất thấp chạy ra ngoài, trong lòng đều có chút không biết làm sao.
Bọn họ có cần đuổi theo hay không?
Có lẽ là không cần, bản thân Bùi ca cũng không có động tác mà.
Lần này hình như Bùi ca nghiêm túc… chuyển đối tượng rồi, hơn nữa đối tượng là một nhóc con u ám.