Ham Muốn Độc Chiếm Của Người Yêu (Xuyên Nhanh)

Chương 4

Khương Lê tham lam nhìn Bùi Thiệu đang ở chếch đối diện cậu không xa, trong lòng hủy bỏ bảng liệt kê trước khi cậu trùng sinh, đó là bảng bắt đầu chuẩn bị sau khi Bùi Thiệu về nước.

Trên bảng liệt kê đã tích mấy cái, ví dụ như thuê một căn phòng đối diện nhà Bùi Thiệu, ví dụ như lắp kính viễn vọng ở trong phòng…

Cũng có một số đợi hoàn thành, ví dụ như ứng tuyển tài xế của nhà Bùi Thiệu, ví dụ như cố gắng hết sức tiếp cận Bùi Thiệu.

Sau khi Bùi Thiệu theo Nhiễm Tinh Lan ra nước ngoài, cậu đã rất lâu rồi không gặp đối phương, dưới gối của cậu để rất nhiều ảnh cậu tự mình chụp trộm, đại đa số thời gian biểu cảm chẳng kiên nhẫn gì, lúc duy nhất vui vẻ lại luôn có một người khác lọt vào ống kính, nhưng đây cũng không thành vấn đề với cậu, cậu có thể cắt bỏ chỗ dư thừa, coi như Bùi Thiệu đang cười với cậu.

Vào lúc đêm khuya cậu lúc nào cũng nhìn không chớp mắt nửa tiếng, nếu bị người khác nhìn thấy biểu cảm si cuồng của cậu, chắc hẳn là sẽ có hơi sợ hãi.

Càng đừng nhắc khi tình cảm đến mức đậm sâu, có lúc cậu còn lấy ra làm một số chuyện không thể mở miệng, tự mình vừa cắn răng vừa chảy nước mắt ảo tưởng, ở trong căn phòng thuê nhỏ chật hẹp lộ ra vẻ có hơi nhếch nhác.

Khương Lê ngồi trên sô pha liều mạng cạy móng tay của mình, trong lòng không nhịn được có chút hưng phấn. Cậu thầm nghĩ người thật đương nhiên là đẹp mắt sinh động hơn nhiều so với ảnh chụp, chỉ riêng nhìn Bùi Thiệu thôi trong lòng cậu đã giống như được nhồi đầy mật ong.

Hơn nữa không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, loại bỏ cái khác mà nói, hôm nay có lẽ sẽ là một ngày rất tốt.

Cậu liếʍ môi, mùi kẹo dâu tây chầm chậm tràn ra lướt qua chóp mũi, vừa thơm vừa ngọt, là kẹo đặc biệt mua vì người đó, hương vị dâu tây thơm ngọt khó hiểu mà khiến cậu cảm thấy hơi hạnh phúc.

Nhưng luôn có người muốn phá hỏng tâm trạng tốt của cậu.

Âm thanh trong KTV rất ồn ào nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến Khương Lê nhìn hiểu lời Trịnh Bắc nói với Bùi Thiệu, lại được nhắc nhở hôm nay là cục diện tạo ra vì Nhiễm Tinh Lan, trái tim vốn được thỏa mãn của Khương Lê bắt đầu lạnh lẽo, đôi mắt dưới làn tóc âm u lạnh lùng nhìn phương hướng hai người Trịnh Bắc đang ở, mặt không biểu cảm bắt đầu gặm móng tay vốn đã bị cạy rách, toàn thân tức đến mức hơi run rẩy.

Sao cậu lại quên mất, Bùi Thiệu ghét nhất dáng vẻ thiếu sức sống u ám này của cậu chứ, so với Nhiễm Tinh Lan giống như ánh sáng và bóng tối, mây trên trời và bụi bặm trên đất, một người khiến cho người ta muốn nâng trong lòng bàn tay, một người khiến cho người ta muốn dẫm mấy cái.

Đời trước sau khi Khương Lê bị vứt bỏ, không biết đã khóc cạn bao nhiêu nước mắt, mong đợi cũng dần dần bị nát vụn, nhưng vài năm đó trong lòng vẫn luôn giữ tình yêu. Dưới loại đả kích và nhớ nhung này, tình yêu của cậu cũng bắt đầu dần dần trở nên cực đoan cố chấp.

Khoảnh khắc bắt được người đó và Nhiễm Tinh Lan đối mặt, Khương Lê cảm thấy bản thân giống như cái gì cũng có thể làm ra được, không tính toán hậu quả, không tính toán trả giá.

Người thua màn chơi trước là Trịnh Bắc, cậu ta tùy tiện chọn nói thật rồi lại thúc giục mọi người bắt đầu tiếp tục quay chai rượu.

Bùi Thiệu có hơi chóng mặt bị nhấn ngồi lại, nguyên chủ uống quá nhiều, anh cảm thấy bản thân thậm chí sắp say rồi. Bùi nguyên soái trong tinh tế trước giờ không uống rượu, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng anh chiến đấu, anh cũng không cho rằng rượu là một thứ tốt, mặc dù trong thời gian ngắn sẽ mang đến cho người ta vui vẻ nhưng càng nhiều lúc sẽ chỉ quấy nhiễu hành động của mọi người.

Nguyên chủ người này, mọi mặt thực sự đều rất không hợp ý anh.

Dưới tình huống anh vẫn chưa kịp phản ứng, chai rượu vốn vẫn luôn quay từ từ dừng lại, nhắm chuẩn về phía cửa anh.

Trịnh Bắc ở bên cạnh bàn cười đầy mặt nham hiểm, rất rõ ràng là cậu ra giở trò.

Bùi Thiệu có hơi cạn lời với bộ dáng giống như đang tranh công đó của cậu ta, anh nên kịp thời ngăn chặn trò chơi nhàm chán này.

Trịnh Bắc bên kia hoàn toàn không biết lão đại nhà mình đã đổi tim, vẫn đang nói dựa theo kịch bản lúc đầu: “Bùi ca đến anh rồi, anh chọn nói thật hay đại mạo hiểm?”

Đàn em khác cũng đều ồn ào, bọn họ đều là người biết tình hình.

Bởi vì vị trí ngồi của Bùi Thiệu, vừa nâng mắt sẽ nhìn thấy Nhiễm Tinh Lan, đúng lúc nhìn thấy nét mặt của đối phương.

Trên gương mặt tuấn tú kia dường như có vài phần không kiên nhẫn, nhìn như là đã nhận ra trò bịp của bọn họ, cắn chặt môi dưới dáng vẻ thần kinh căng chặt, có lẽ là vô cùng không tình nguyện.

Sau khi Bùi Thiệu biết tình tiết vở kịch cũng không có thiện cảm với Nhiễm Tinh Lan, bây giờ trong ấn tượng của anh là một nam sinh có chút giả tạo. Anh có hơi tiêu chuẩn kép, anh có thể chấp nhận người yêu của mình như vậy, hoặc là nói bất kỳ bộ dáng nào, nhưng đối với một người khác có tính cách như vậy, bản năng của anh sinh ra chán ghét, đặc biệt là… một người tu hú chiếm tổ, một người tổn hại đến lợi ích của A Lê.

May mà anh xuyên đến nút mạng này, mọi chuyện còn dễ xử lý.

Không định đi theo trình tự lúc trước, anh dứt khoát nói: “Hôm nay đã rất muộn rồi, đến đây thôi.” Nói xong còn vò đầu của mình, xác thực có hơi khó chịu.

Khi Bùi Thiệu nói ra câu này, Khương Lê vốn còn đang chìm đắm trong thế giới của bản thân lập tức kéo căng cơ thể, cắn chặt môi dưới, cậu không rõ vì sao đối phương lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Nhưng cậu rất không vui!

May mà có người thay cậu lên tiếng.

Trịnh Bắc bị kinh ngạc một lát trước, sau đó không tự giác nhìn về phía Nhiễm Tinh Lan, lập tức ra hiểu rõ.

Đoán chừng Bùi ca của bọn họ vẫn không nỡ làm Nhiễm Tinh Lan tức giận, vì vậy mới đột ngột hủy bỏ, nhưng cậu ta đã ngứa mắt Nhiễm Tinh Lan từ lâu rồi, dề dà, thái độ cũng không rõ ràng, nếu có thể, cậu ta thậm chí hy vọng Bùi Thiệu đừng treo cứng trên cái cây này, nam nam nữ nữ chủ động nhiều như vậy, tìm một người phóng khoáng cho bọn họ không tốt sao?

Nhưng làm anh em, cậu ta vẫn hy vọng Bùi Thiệu có thể ôm được người đẹp về, Bùi Thiệu không nhẫn tâm, cậu ta có thể nhẫn tâm.

Hoặc là thành công, hoặc là dứt khoát để cho Bùi ca nhìn rõ bộ dáng của Nhiễm Tinh Lan kia.

“Không được đâu Bùi ca, làm người phải uy tín, bây giờ màn chơi đã mở, không thể ăn gian, chúng ta chơi xong ván này thì ai về nhà người nấy tìm mẹ.” Trịnh Bắc nói xong còn quét mắt nhìn đàn em bên cạnh một vòng.

Bọn họ đều vô cùng biết nhìn ánh mắt ra hiệu của người khác, lập tức ồn ào.

“Đúng vậy Bùi ca, chúng ta nên phạt đều đã phạt rồi, anh cũng không thể như vậy…”

“Bùi ca không phải giữ chữ tín nhất sao.”

“Không sai, chơi xong ván này chúng ta giải tán.”

Bùi Thiệu bị bọn họ gọi đến mức đau đầu, có chút bất đắc dĩ, anh quả thật không thích không giữ lời. Anh thoạt nhìn rất bình tĩnh lặng lẽ nhìn thoáng qua thiếu niên giống như bị che giấu trong đêm tối kia, kỳ thật cũng có hơi thấp thỏm do dự, lúc này A Lê hẳn là còn không tính là thích anh, nụ hôn trong nội dung vở kịch này mới là liều thuốc thúc đẩy, vậy anh... Không bằng tương kế tựu kế?

Huống hồ anh không quá hy vọng hình tượng của mình ở trong lòng A Lê bị tổn hại, làm cho đối phương cho rằng anh là một người thích dọa nạt người khác, anh vốn không để ý cái nhìn của người ngoài, nhưng lúc ấy khi theo đuổi A Lê, anh thừa nhận có trải nghiệm không biết xấu hổ lấy sự tích của mình ra khoe khoang.

Cho nên tựa như bị kịch bản gốc thúc đẩy, anh lại ở dưới yêu cầu của mọi người chọn đại mạo hiểm.

Trịnh Bắc là người thua ván trước, đương nhiên là do cậu ta đưa ra nội dung đại mạo hiểm, vì vậy cậu ta cười nói: “Chúng ta hôm nay chơi lớn đi, Bùi ca anh tùy ý ở trong số những người đang ngồi chọn một người để hôn một cái.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đỏ mặt tía tai, nhao nhao phụ họa, thoạt nhìn vô cùng kích động.

Dù sao đối với một đám học sinh trung học mà nói, đây đúng là một chuyện phi thường kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Không khí dần dần nóng lên.