Giang Lật chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một màn sương mù trắng xóa. Khi nhìn về phía xa, cậu thấy những dãy núi liên tiếp nối nhau, thỉnh thoảng có những cung điện uy nghiêm đứng sừng sững trên các dãy núi.
Những dãy núi giống như các chòm sao, còn các cung điện thì nối kết toàn bộ các chòm sao lại, tạo thành một tinh hệ hoàn chỉnh.
Giang Lật thu ánh mắt trở về, lúc này cậu mới nhận ra rằng mình đang ngồi trong một sơn động. Vừa rồi, cậu nhìn ra xa từ cửa động, nhưng giờ đây cửa động bị một người chặn lại, khiến ánh sáng trong động bị khuấy nhiễu.
Trước mắt cậu là một người với mái tóc đen dài như thác nước buông xuống, mày kiếm sắc bén, mắt phượng nửa nhắm, mũi cao thẳng và đôi môi mỏng khẽ mím. Trên chiếc áo bào trắng như tuyết của người đó loang lổ vết máu, tựa như hoa mai đỏ thắm nở rộ trong tuyết.
Người này có gương mặt của một vai chính, chắc chắn là sư tôn.
“Sư tôn...” Giang Lật nhẹ giọng gọi.
Cây kiếm rũ xuống trong tay của Phó Hình Úc vẫn còn đang nhỏ máu, từng giọt máu tí tách rơi trên nền tuyết, nhuộm đỏ một mảng tuyết trắng, tạo thành một vũng máu.
“Sư tôn, tay của ngài bị thương?” Giang Lật lo lắng nhìn hắn.
Giang Lật muốn chạy đến bên cạnh Phó Hình Úc, nhưng lúc này mới phát hiện cả hai chân của mình đều bị xích sắt khóa chặt vào vách tường ở trong động. Đừng nói đến việc đến bên cạnh Phó Hình Úc, cậu thậm chí không thể rời khỏi giường đá dưới thân mình.
Dù nói cậu là đồ đệ, nhưng hình như càng giống như một con chó mà Lục Úc Hình nuôi, không biết khi nào sẽ gϊếŧ để ăn kiểu như vậy.
Lục Úc Hình ném thanh kiếm xuống đất. Lúc này, tay áo của hắn đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ, màu máu tươi chói mắt đối lập hoàn toàn với chiếc áo trắng của hắn, làm người ta không thể không chú ý đến vết máu trên cổ tay áo.
Giây tiếp theo, Lục Úc Hình đã đứng trước mặt Giang Lật.
Ánh mắt hắn nhìn Giang Lật không giống như sư tôn nhìn đồ đệ của mình, mà giống như đang nhìn một công cụ, một công cụ để trị liệu mỗi khi hắn bị thương.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới Giang Lật, vươn bàn tay đầy máu bóp lấy cổ Giang Lật, đập cậu vào tường. Một tiếng "oanh" vang lên, đầu của Giang Lật va mạnh vào tường đá, khiến mắt của cậu mờ đi.
“Sư tôn, sát khí trên người ngài nặng quá, lại đi gϊếŧ người sao?”
Đôi mắt của Lục Úc Hình tràn ngập sự giận dữ, tơ máu lan tràn từ hốc mắt ra, làm cho sát khí trên người hắn càng nặng thêm. Hắn bóp chặt cổ Giang Lật đến gân xanh của cánh tay nổi lên, màu đỏ của máu và màu xanh của gân đan xen.
“Sư tôn, thiên kiếp của ngài sắp đến, sát khí trên người quá nặng sẽ tăng thêm trừng phạt của thiên kiếp.”
Giang Lật mặt ngoài run rẩy vì sợ hãi, nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Không ngờ cái chết đến nhanh như vậy, mới vừa xuyên qua đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó có thể trở về nhận lương, tiếp tục chuyến du lịch xa hoa ở Maldives.
Nhưng một nụ hôn bất ngờ giáng lên môi Giang Lật, một luồng khí mạnh mẽ từ môi của Lục Úc Hình xộc thẳng vào tâm trí của cậu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức của Giang Lật.
Cảm giác này giống như ép một người chưa từng uống rượu vào một ao đầy rượu mạnh, xộc thẳng vào tim phổi, đủ để phá hủy tâm trí của một người.
Nước mắt của cậu tụ lại ở khóe mắt, Giang Lật nắm chặt cổ áo của Lục Úc Hình, cậu mắt mở to, cầu cứu với đôi đồng tử run rẩy.
Khi hơi thở của cơ thể ngày càng yếu đi, ý thức của Giang Lật cũng run rẩy theo, hoảng sợ nghĩ: Chẳng lẽ cậu sẽ bị hắn hôn đến ch.ết?
Còn có cách ch.ết sắ.c tì.nh như vậy sao?