Câu Chuyện Mỗi Đêm Trăng Tròn.

Chương 1: Người đàn ông kì lạ

Tôi là một nhân viên văn phòng của một công ty lớn ở thành phố khu tôi sống.

Do lịch trình công việc của tôi thường rất nhiều nên việc tôi đi làm về muộn là hết sức thường xuyên. Như mọi hôm tôi sẽ bắt chuyến xe buýt gần công ty để về nhà, lần nào cũng vậy, trạm xe buýt tôi chờ sẽ vô cùng vắng vẻ và hiu hắt đặc biệt là vào một buổi đêm khuya mù mịt sương mờ bao phủ xung quanh như hôm nay.

Nhìn xa xa tôi chỉ thấy những ánh đèn đường hiu hắt trãi dài từ khu đường lớn. Vì trời đã khuya nên tôi nghĩ sẽ còn một chuyến xe buýt nào đó còn đón khách, tôi mong là vậy.

Vì hơi vô vị nên tôi đã đánh mắt nhìn về phía đối diện trạm xe buýt tôi ngồi. Sống lưng tôi trở nên hơi lạnh. Tôi đã nhìn thấy một người đàn ông.

Đúng vậy là một người đàn ông đang mặc vét rất lịch sự, tay ông ta còn cầm một chiếc cặp táp giống tôi.

Chắc có lẽ ông ta cũng có một ông sếp khó tính như tôi và cũng tan làm về muộn.

Hơi kì lạ nên tôi đã đánh mắt về phía khác, bỗng tôi nghe thấy một âm thanh kì quặc.

“Cọt kẹt, cọt kẹt.”

Âm thanh đó cứ vanh vảnh trong tai tôi. Tôi đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên đường. Những sợi lông của tôi như nó đã dựng đứng hết cả lên với hình ảnh mà tôi sắp kể cho bạn, nó làm tôi suýt nôn tại chỗ vì quá đổi ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Tiếng cọt kẹt kia chính là của người đàn ông kia, ông ta nghiến răng vào nhau và khiến nó phát ra âm thanh khó chịu. Bây giờ ông ta đã di chuyển vào dưới ánh đèn đường, chính vì thế mà tôi đã nhìn thấy rõ được khuôn mặt của ông ta.

Ông ta có một khuôn mặt ốm gầy, hai mắt sâu húc như muốn nuốt chửng người đối diện vào bên trong. Và ông ta đang nhìn về phía của tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi. Đột nhiên ông ta bắt đầu cười nụ cười vô vị và không hề có cảm xúc, ông ta cứ cười và mắt thì luôn nhìn về phía tôi.

Đôi chân của tôi cứng ngắc vì sợ hãi, người tôi toát hết mồ hôi nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Nụ cười quái dị ấy vẫn cứ tiếp tục, càng lúc càng to hơn và càng làm tôi sợ hãi đến tột độ.

Ông ta cười rất to và dường như miệng của ông ta đã bị rách, nó rách gần tới mang tai. Cảnh tưởng đó quá sức tưởng tượng của tôi. Tôi bắt đầu nôn khan và thầm cầu mong sẽ mau có xe buýt tới để tôi về nhà.

Cái đầu ông ta nghẹo sang một bên khiến cảnh tượng lúc đó vô cùng kinh khủng. Tôi sợ hãi tột độ.

Nhưng rồi may mắn cho tôi chiếc xe buýt cuối cũng đến, tôi vội vàng bước lên xe với khuôn mặt xanh như mất hết máu. Tôi thầm cảm ơn tài xế vì đã đến kịp lúc nếu không tôi sẽ ngất tại đó mất.

Về tới nhà, với một ngày làm việc mệt mỏi và cảnh tượng lúc nãy đã làm tôi rất mệt mỏi nên tôi đã không muốn hoạt động gì nhiều mà đã lên giường đi ngủ.

Tắt hết đèn, tôi bắt đầu nhắm mắt.

“Cọt kẹt, cọt kẹt.”

Tóc và lông của tôi dường như đã dựng đứng, tôi run rẩy và mở mắt ra.

Một gương mặt quen thuộc lúc nãy. Đúng vậy đó chính là gương mặt của người đàn ông quái dị kia. Ông ta đang kề rất gần mặt của tôi, ông ta bắt đầu cười, cười rất to và rất to....