Một đứa trẻ trạc tuổi Kili hé đầu vào sau khe hở nhỏ của cánh cửa. Cậu phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng lại hơi mang chút lo lắng làm thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Riêng Chevi khi nhìn thấy đứa trẻ đó thì không thể tin vào mắt mình. Những suy nghĩ hỗn loạn bắt đầu nảy lên trong đầu cô:- Theo nguyên tác, Chevia tận năm 18 tuổi mới gặp nam chính Castion. Cớ sao mình lại gặp sớm như vậy, có phải vì do nguyên tác đã thay đổi không.
Phu nhân Aris cất tiếng nói khẽ:
- Được, Castion con vào đi.
Ánh mắt của Chevi không ngừng đánh giá cậu bé. Vốn dĩ cô là một người rất coi trọng nhan sắc.
- Đúng là nam chính tiểu thuyết có khác được tác giả thiên vị thật. Nhà đã giàu còn đẹp trai, một mình thừa hưởng hết đống tài sản của gia đình chứ đâu như mình còn phải chia cho anh trai.
Kili đang trong phòng học bài thì đột nhiên hắt xì một cái, cũng chẳng biết ai đang nhắc tới cậu.
Castion miên man nhớ lại lễ nghĩa mà thầy đã dạy cho mình rồi chào hỏi các phu nhân. Cậu khá thành thạo trong việc chào hỏi khiến họ không khỏi khen ngợi:
- Con trai duy nhất của nhà công tước đây sao. Đúng là tài giỏi như lời đồn thật.
Latisa cũng lên tiếng khen ngợi:
- Con trai của phu nhân Aris giỏi thật đấy. Đúng là chẳng kém hoàng thái tử là bao.
Nghe như vậy, Castion cũng nói lời cảm ơn:
- Tất cả đều là công lao của thầy và gia đình ạ. Cảm ơn mọi người vì đã dành cho con lời khen.
Miệng thì nói cảm ơn hoàng hậu và các phu nhân nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Chevi. Cô cũng choáng váng không biết cậu nhìn mình như thế để làm gì. Sau một hồi, không khí đã trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại những thảo luận về chính trị gần đây. Chevi cũng để ý rằng từ nãy đến giờ Eline không nói một lời nào, có vẻ bà ta đang cảm thấy rất chột dạ vì sợ kế hoạch bại lộ.
Điều cô để ý hơn nữa chính là ánh mắt chăm chú nhìn mình của castion, dù là em bé nhưng Chevi cũng cảm thấy hơi rợn người. Một tiếng rồi hai tiếng trôi qua, buổi tiệc trà cuối cùng cũng kết thúc trong êm đềm. Chevi cảm thấy hơi mệt mỏi:
- Mẹ ơi, cho con về nhanh đi mà. con sắp chết vì phải nghe những lời chán ngắt này rồi.
Trong đầu cô không khỏi hiện lên những suy nghĩ như vậy. Ai mà ngờ trong lúc mẹ cô vừa chào tạm biệt rồi định đưa cô về thì đã bị một giọng nói cắt ngang:
- Thưa hoàng hậu, có thể cho con hỏi về công chúa được không ạ.
Câu nói phát ra từ miệng của Cation khiến Latisa phải khựng lại. Aris thì ngớ người không biết con trai mình định hỏi gì. Hoàng hậu chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
- Con cứ hỏi đi, ta sẽ trả lời những gì mà con tò mò.
Vẻ mặt hơi lo lắng của cậu ngay lập tức tươi cười trở lại:
- Sau này con có thể lấy công chúa được không ạ?
Một câu hỏi tưởng chừng như rất ngây thơ và trẻ con như vậy lại khiến Latisa và Aris bật cười, còn Chevi thì não đã bị dừng hoạt động mất 3 giây rồì thì hiện ra những suy nghĩ rối rắm:
- Nam chính à, tôi nhớ là anh thông minh lắm mà. Sao hồi nhỏ lại là một đứa trẻ ngây thơ như vậy. Điều đó có thể dẫn tới nguy cơ tử vong cao cho tôi đó.
Trong lúc Chevi đang không biết giải quyết như thế nào thì mẹ cô đã tiến lên giải quyết:
- Vì sao con lại muốn lấy bé con nhà ta vậy?
- Bởi vì con thấy em ấy dễ thương ạ. Trong buổi tiệc trà con cứ thấy em ấy mυ'ŧ tay miết à.
Chevi có vẻ hơi bực bội:
- Đấy đâu phải là mυ'ŧ tay là cắn móng tay mới đúng chứ. Lúc đó đang chán không có gì làm nên mới vậy, ai ngờ lại chẳng có cái móng tay nào.
Hoàng hậu chơi buồn cười khi nghe câu trả lời như vậy, giờ thì cô đã biết cậu bé thích Chevi vì gì rồi:
- Ta nghĩ rằng đấy không phải là thích đâu, chỉ là con thấy con bé dễ thương nên mới nói vậy. tình yêu là phải xuất phát từ tấm lòng với cả Chevi nhà ta còn nhỏ lắm không biết con bé có chấp nhận tình cảm này không.
Castion nghe vậy hơi ủ rũ, cuối cùng thì cậu cũng phải chấp nhận điều này. Hai người tiễn Chevi và Latisa ra khỏi cổng. Trước khi đi, Castion còn vẫy tay tạm biệt cô. Chevi cũng nở một nụ cười ngọt ngào để đáp lại nhưng trong lòng thì lại nghĩ là:
- Cái nguyên tác chết tiệt này đang thay đổi à. Liệu điều đó có làm xảy ra tận thế như mấy cuốn ngôn tình khác không. Không được, mình phải thay đổi lại mới được.
Sau một hồi suy nghĩ lại thì...
- Thôi bỏ đi. Trước tiên thì phải tận hưởng cái đã, còn chuyện thay đổi lại thì để sau này tính sau. Mình còn nhiều thời gian mà.