Dỗ Ngọt

Chương 5

Ngày 16 tháng 03, là một ngày in đậm trong tâm trí tôi.

Bởi vì tôi cảm thấy có lẽ mình đã yêu Tống Tinh Nguyệt rồi, từ khi em xông lên xin Wechat của tôi, em đã bước vào tầm mắt của tôi.

Lúc nào ánh mắt tôi cũng vô thức dõi theo em, chờ khi em đến gần, tôi lại giả vờ hờ hững không để ý đến em.

Em luôn tràn đầy sức sống, nơi nào có em là nơi đó không thiếu tiếng cười.

Em nói tôi quá im lặng, sinh ra đã là một cặp với em.

Vậy thì, chúng tôi nên ở bên nhau.

Ngày 16 tháng 03.

Ngày đầu tiên chúng tôi ở bên nhau.

Em dựa vào vai tôi, nói tôi đẹp trai, nói chỉ cần tôi đứng yên ở đó thôi em cũng rất thích.

Em kỳ quặc nhưng biết giữ chừng mực.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh đến thế, như thể mọi cảm xúc đều bị từng cử chỉ, hành động của em kéo theo.

Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã ly hôn, theo quan điểm của tôi, tình yêu, thứ theo đuổi tinh thần cao quý ấy, vốn dĩ là thứ rất khó kiếm.

Đồng thời cũng là một nhu cầu thấp.

Không yêu đương thì sao chứ.

Cho đến khi Tống Tinh Nguyệt hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ đó của tôi.

Phải nói rằng em đã phá vỡ quá nhiều thứ của tôi.

Giới hạn của tôi liên tục bị hạ thấp vì em.

Nhưng mỗi khi tôi tức giận, em lại nũng nịu sau lưng tôi.

“Em chỉ muốn mang đến cho anh chút hơi thở cuộc sống, làm thần tiên cả ngày không chán à.”

Em rất tốt, ở bên em, tôi cảm thấy như cả người mình đã sống lại.

Cả quãng đại học, chúng tôi đều ở bên nhau.

Tôi nghĩ mối quan hệ của chúng tôi nên tiến xa hơn nữa.

Ví dụ như kết hôn, dùng pháp luật bảo vệ tình yêu giữa chúng tôi, mãi mãi bảo vệ nhau, mãi mãi không chia xa.

Tôi bắt đầu chuẩn bị, chọn nhẫn kim cương, đặt chỗ.

Mặc dù bận rộn, nhưng lại tràn đầy hạnh phúc.

Tôi háo hức đếm từng ngày.

Ngày 28 tháng 05.

Một ngày tôi sẽ không bao giờ quên.

Ngày kỉ niệm 1137 ngày chúng tôi yêu nhau.

Hôm nay trời mưa to, không thích hợp để cầu hôn, nhưng mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi đưa em đến nhà hàng, em có vẻ im lặng khiến tôi có dự cảm không lành.

Cửa hàng hoa nói rằng hoa tạm thời không thể giao đến, tôi hơi bực mình, định đợi thêm một chút.

May là tôi đã chuẩn bị sẵn những câu chuyện cười để có thể chọc cho em vui.

Nhưng em không hề vui vẻ, thậm chí còn nói lời chia tay với tôi.

Hóa ra sức mạnh của một câu chuyện cười lại lớn đến vậy, có thể dễ dàng cắt đứt tình yêu của tôi.

Tôi không thể chấp nhận sự thật này.

Tôi hỏi em lý do, điên cuồng nhắn tin cho em.

Cho đến khi dấu chấm than màu đỏ xuất hiện, tôi mới hoàn toàn hiểu ra.

Mọi thứ đã kết thúc.

Trong một thời gian dài, tôi không ngừng suy nghĩ xem mình đã làm sai điều gì.

Tôi chưa bao giờ gặp phải bài toán nào hóc búa như vậy, thậm chí tôi còn không biết mình đã sai ở đâu.

Cuối cùng, tôi ra nước ngoài du học.

Có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhiệt tình, từng có người đưa cho tôi một tấm thẻ.

Cô ta nói sẽ làm tôi trải nghiệm được tình yêu cháy bỏng.

Nhưng mà tôi đã được trải nghiệm rồi, cả hai thái cực nóng và lạnh.

Tôi đắm chìm trong lời cầu nguyện, vì chúng tôi từng bái lạy Nguyệt lão.

Nhưng ông ấy không phù hộ tôi.

Tôi ở trong nhà thờ, cha xứ nói với tôi rằng, đủ chân thành, có thể gột rửa tội lỗi.

Tuyệt vời, tôi đang cần điều đó.

Nhưng Chúa cũng không lắng nghe, tôi cảm thấy mình như bị ruồng bỏ.

Từ khi em ruồng bỏ tôi.

Tống Tinh Nguyệt, kẻ lừa đảo!

Giáo sư hy vọng tôi sẽ ở lại đây học tập, nhưng tôi muốn về nhà để nhìn ngắm.

Muốn cùng em tận hưởng ánh nắng trong cùng một thời gian.

Có lẽ khi gió thổi qua, sẽ mang theo một nụ hôn thuộc về em.

Trong lớp học có một đứa trẻ tên là Tống Hưng Dương.

Cũng mang họ Tống, thật trùng hợp.

Mỗi khi tôi nhìn thấy bất cứ thứ gì, tôi lại liên tưởng đến em, dù không liên quan gì đến nhau.

Đứa trẻ này rất nghịch ngợm, nhưng gương mặt lại có nét giống em.

Tôi không thể tin được rằng mình có thể gặp lại em.

Tôi cố gắng kìm nén bản thân, không để phát điên trước mặt em.

Ba năm qua, tôi đã học được rất nhiều điều, ví dụ như hình vẽ ngón tay cái đơn giản mà em dạy tôi.

Ví dụ như nói một đằng làm một nẻo giống em.

Rõ ràng là nhớ nhung đến phát điên, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ là không thích.

Cũng giống như em, rõ ràng là không thích, nhưng lại giả vờ yêu say đắm.

Ba năm qua, tôi đã hiểu ra.

Tình cảm của chúng tôi không có vấn đề gì, chỉ đơn giản là đi đến hồi kết và biến mất thôi.

Em chỉ đơn giản là không cần tôi nữa mà thôi.

Nhưng tôi không thể chấp nhận việc em có người khác, điều đó khiến tôi ghen tuông.

Tôi ghen tị với người được ăn tối với em, cũng ghét những người tiếp cận tôi.

Tôi không biết cô giáo Trương lấy địa chỉ nhà tôi từ đâu, nhất quyết không chịu rời khỏi nhà tôi.

Vì nể nang tình cảm đồng nghiệp, tôi chỉ đành phải gọi cảnh sát đến giải quyết.

Sau đó, tôi lựa chọn chuyển nhà.

Căn nhà đối diện là do tôi bỏ ra giá cao mua lại, khi nhìn thấy em mở cửa, tâm trạng của tôi bỗng chốc trở nên sáng sủa.

Ngày 25 tháng 12.

Một ngày cũng đầy kỷ niệm sâu sắc.

Tôi đã trải qua những cung bậc cảm xúc thăng trầm.

Tôi sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội nữa, may mắn thay em đã không bỏ rơi tôi nữa.

Ngày 16 tháng 04.

Ngày cầu hôn.

Ngày 30 tháng 11.

Ngày kết hôn.

Tôi đánh dấu tròn vào lịch, bên cạnh truyền đến tiếng cười.

“Khương Tư Yến, anh thật quê mùa, bây giờ làm gì còn ai dùng lịch để đánh dấu nữa, dùng trí nhớ không được à?”

Tất nhiên là không được, lỡ đâu lại có người không chịu nhận thì làm sao giờ.

(Hết)