7
Khương Tư Yến còn thích tôi không?
Suy nghĩ này đã ở trong tâm trí tôi suốt một thời gian dài.
Tôi nhớ lại hôm chúng tôi chia tay, là một ngày mưa tầm tã rất hợp với hoàn cảnh lúc đó.
Mưa thậm chí còn lớn hơn cả ngày Nhị Nguyệt Hồng đi cầu thuốc.
Khương Tư Yến ngồi đối diện tôi, tôi nhìn anh, anh không ngừng xoa tay vì lo lắng.
Tôi nói lời chia tay, trên mặt anh hiện lên đầy vẻ khó tin.
Sau đó là những lời tra hỏi liên tục, rồi biến thành tranh cãi, cuối cùng là chia tay.
Khi anh rời đi, tôi chú ý tới trong túi anh có một chiếc hộp nhỏ lồi lên.
Tôi đã khóc rất lâu trong nhà hàng, cho đến khi mưa tạnh, có người đến đưa cho tôi một bó hoa.
“Là anh Khương đã đặt trước, đặt từ nửa tháng trước, lẽ ra phải giao buổi trưa nhưng trời mưa lớn quá nên không thể đến được, xin lỗi ạ.”
Một bó hoa hồng đỏ rực rỡ, trên đó còn có một tấm thiệp, trên tấm thiệp chỉ có ba chữ đơn giản.
“Lấy anh nhé.”
Kết hợp với chiếc hộp nhỏ đó, tôi chợt hiểu ra lý do tại sao Khương Tư Yến đã đặt chỗ trước ở nhà hàng này cách đây nửa tháng.
Màn cầu hôn được chuẩn bị kỹ lưỡng bỗng chốc biến thành lời chia tay, thậm chí tôi còn chưa kịp nhìn xem chiếc nhẫn trông như thế nào.
Sau đó, tôi nghe nói Khương Tư Yến đã ra nước ngoài.
Tôi ngồi ở sân bay cả ngày, nhìn từng chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh, trong lòng thầm nhủ.
Cuối cùng Khương Tư Yến cũng ra nước ngoài, đây mới là cuộc đời anh nên có.
Tôi tưởng anh sẽ ở lại Mỹ, không ngờ ba năm sau lại được gặp lại anh.
Sau đó tôi không đến trường đón em trai nữa, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi đã hủy kết bạn với Khương Tư Yến, nhìn thấy cũng chỉ khiến tôi bực bội, tốt nhất là đừng liên lạc nữa.
Mẹ tôi sắp xếp cho tôi đi xem mắt, em trai tôi nhìn tôi một cái, cuối cùng cũng không nhắc đến cái tên đó nữa.
Không hiểu sao nhưng dạo này tôi lại được thần tình yêu độ.
Mọi đối tượng xem mắt đều tỏ ra rất quan tâm đến tôi.
Nhưng toàn là những người gì đâu, tôi đều không thích ai cả.
Mẹ tôi cũng mệt mỏi, hỏi tôi muốn tìm người như thế nào.
Nhưng khi nghĩ đến việc ở bên những người này, có thể sau này tôi sẽ bị bạo lực lạnh, bị bạo hành gia đình, nɠɵạı ŧìиɧ, tôi sợ hãi run rẩy, mẹ tôi chỉ mắng tôi là lo xa.
“Trước đây lúc con yêu đương, con đã nghĩ đến thằng nhóc đấy sẽ bạo lực gia đình với con chưa?”
Hình như tôi không nghĩ đến chuyện đó, lúc đó chỉ quan tâm đến ngoại hình thôi, làm sao mà quan tâm đến những chuyện khác được nữa.
…
Chớp mắt đã đến tháng 12.
Hôm nay em trai vừa về nhà đã kéo tôi ra một góc.
“Chị thật sự không thích thầy Khương ạ?”
Lâu lắm rồi tôi không nghe nó nhắc đến chuyện này.
“Hôm nay em thấy cô Trương mua bó hoa to lắm, nghe nói là mang đến nhà thầy Khương.”
Cô giáo xinh đẹp kia à, hợp với anh đấy.
Tôi không nói gì, tối hôm đó tôi mất ngủ.
Sáng hôm sau tôi bị sốt cao, xin nghỉ phép với sếp rồi nằm nhà ngủ cả ngày.
Chiều tối khi đang ngủ ngon thì tôi lại nghe thấy tiếng ồn ào bên nhà hàng xóm.
Tuy lúc này không phải giờ nghỉ ngơi nhưng cũng nên tôn trọng hàng xóm chứ!
Tôi mặc áo ngủ mở cửa, lời nói vừa đến miệng thì lại nuốt ngược vào khi nhìn thấy người trước mặt.
Cửa nhà đối diện mở toang, Khương Tư Yến đang đứng ở cầu thang, chỉ huy mấy người đàn ông chuyển sô pha vào nhà.
“Xin chào, hàng xóm.”
8
Khương Tư Yến thế mà lại chuyển đến sống cạnh nhà tôi!
Tối hôm đó, anh sang nhà tôi mượn một chai xì dầu.
Người phản ứng mạnh mẽ nhất chính là em trai tôi.
Sau khi ăn tối, nó trượt xuống quỳ xuống trước mặt tôi.
“Chị ơi, em van chị đấy, chị hãy ở bên thầy Khương đi, nếu không thầy ấy ở nhà bên cạnh thì chẳng phải ngày nào em cũng bị theo dõi?”
Tôi nhún vai, nói với nó rằng tôi thương nhưng cũng không biết phải làm sao.
Hôm nay Khương Tư Yến sang mượn chai xì dầu, sáng mai sang mượn tua vít.
Cuối cùng đến mẹ tôi cũng bắt đầu lẩm bẩm.
“Thầy Khương bình thường nhìn có vẻ cẩn thận tỉ mỉ, sao trong cuộc sống lại luộm thuộm thế nhỉ?”
Lòng tôi le lói linh cảm có điều không ổn, nhưng Khương Tư Yến vẫn luôn giữ khoảng cách xã giao nghiêm ngặt, mỗi lần gặp nhau chỉ gật đầu chào hỏi.
Chỉ có em trai tôi là ngày nào cũng mặt mày buồn bã, không dám xuống tầng đi tìm mấy đứa bé khác để chơi.
Thời tiết ngày càng lạnh dần, Giáng sinh sắp đến, khắp nơi đều bắt đầu trang trí rực rỡ.
Trường của em trai tôi tuy không tổ chức Giáng sinh nhưng nghe nói các thầy cô sẽ liên hoan vào ngày đó nên cũng được nghỉ học.
Buổi chiều, thằng nhóc nhắn tin cho tôi, bảo tôi về nhà sớm để ăn lẩu.
Gần giờ tan sở, công ty bỗng hào phóng tặng mỗi người một bông hoa, để chúng tôi không phải tay trắng xấu hổ về nhà nhìn các cặp đôi khác yêu đương.
Cầm bông hoa trên tay, tôi vừa hát vừa trở về nhà. Vừa đến dưới nhà, tôi đã nhìn thấy Khương Tư Yến đang vứt rác.
Anh không đi liên hoan à?
Tôi chào hỏi và định lên lầu, anh đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Em đi chơi Giáng sinh rồi à?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi bối rối, chỉ biết gật đầu.
“Cũng chỉ là ngày lễ bình thường thôi, đi cho vui, lát nữa còn ăn lẩu nữa.”
Khương Tư Yến buông tay tôi ra, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Người này vẫn như vậy, ăn mặc bất chấp thời tiết, chỉ cần phong độ.
Tôi định nhắc nhở vài câu, nhưng điện thoại đã reo, rõ ràng là em trai tôi đang thúc giục.
Thôi kệ, đã chia tay rồi, quan tâm những chuyện này làm gì.
Tôi nhận điện thoại rồi đi lên tầng.
Vào ngày Giáng sinh, cả gia đình tôi quây quần bên nhau ăn lẩu. Ăn được một nửa, chúng tôi mới phát hiện ra đã hết dầu hào.
Là một tín đồ của dầu hào lâu năm, tôi không thể chịu đựng được, lập tức đi mua.
Bên ngoài tràn ngập màu đỏ, vui vẻ khắp chốn.
Tôi xách chai dầu hào, vừa đi vừa hát đi về nhà, ngẩng đầu nhìn sang nhà Khương Tư Yến, tối đen như mực.
Có lẽ anh đã đi ra ngoài rồi.
Tôi khẽ thở dài rồi đi lên tầng. Vừa ra khỏi thang máy, tôi chưa kịp lấy chìa khóa thì bất ngờ một bàn tay to ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào cầu thang.
Sức mạnh của người phía sau rất lớn, tôi chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào cầu thang tối tăm.
Tôi vừa giơ cao chai dầu hào, một bàn tay khác đã tóm lấy tôi.
“Là anh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi mới phản ứng lại.
“Khương Tư Yến, anh làm gì vậy!”
Làm tôi sợ chết khϊếp!
Xung quanh tối đen như mực, Khương Tư Yến kéo tôi đổi vị trí, ép tôi vào góc tường.
Mùi rượu nồng nặc trong không khí.
“Anh uống rượu à?”
“Giáng sinh vui vẻ.”
Lời nói với hành động của anh chả ăn nhập gì với nhau, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, ngón tay lạnh lẽo truyền đến từng đợt lạnh lẽo.
“Chẳng phải em đi chơi Giáng sinh rồi à, sao còn quay về?”
“Buông tay ra, tôi đi với gia đình không được à!”
Khương Tư Yến dùng sức rất mạnh, tôi không thể di chuyển dù chỉ một chút.
“Tại sao em hủy kết bạn Wechat với anh?”
9
Người này giờ mới phát hiện à.
Tôi trợn trắng mắt.
“Anh không trả lời tin nhắn của tôi nên tôi hủy kết bạn thôi. Dù sao nếu Tống Hưng Dương có chuyện gì thì anh có thể liên hệ với mẹ tôi.”
“Vậy tại sao ba năm trước em lại hủy kết bạn Wechat với anh? Anh đã gửi rất nhiều tin nhắn, em không trả lời một tin nào, cuối cùng còn hủy kết bạn luôn!”
Tôi lập tức im lặng.
“Đều là chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì?”
“Vậy nên em có thể quên hết mọi thứ, quên đi những lời hứa hẹn trước đây, quên đi những gì chúng ta đã làm cùng nhau!”
Khương Tư Yến đột nhiên đưa tay tóm lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Làm sao em có thể nồng nhiệt như vậy khi yêu một người, rồi lại dứt khoát vứt bỏ khi không còn yêu nữa? Tống Tinh Nguyệt, đôi lúc anh thật sự nghi ngờ, em có từng yêu anh hay không? Ba năm đó của chúng ta là gì? Em thật sự yêu anh, hay anh chỉ là con mồi để em giải khuây thời đại học thôi?”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy Khương Tư Yến nói chuyện với giọng điệu nghẹn ngào.
Người kiêu ngạo như anh, lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng xa cách, chỉ cần đứng đó cũng khiến người ta cảm thấy khó gần.
“Em nói gì đi, bây giờ em không thể nói một câu với anh sao?”
Anh đưa tay ôm tôi vào lòng, vòng tay và mùi hương quen thuộc.
Đầu óc tôi trống rỗng, theo bản năng vươn tay ôm lấy eo anh.
“Tinh Nguyệt, sao em lại đối xử với anh như vậy, ba năm rồi, ngày nào anh cũng suy nghĩ, mình đã làm sai gì khiến em không nói một lời nào đã tuyên án tử hình cho anh.”
Giọng anh đầy bi thương và tuyệt vọng vang vọng trong cầu thang tối tăm và vắng vẻ.
“Anh đã vô số lần đi đến nhà thờ, cầu nguyện trước Chúa, mong em tha thứ cho lỗi lầm của anh. Anh từng nghĩ giá như trên đời có ma quỷ thì tốt biết bao, anh có thể giao dịch với nó, đánh đổi tất cả để được ở bên em thêm một lần nữa.”
Ba năm không dài cũng không ngắn, nghe những lời của Khương Tư Yến, nước mắt tôi tuôn rơi.
Sao tôi không cảm thấy dằn vặt được cơ chứ.
“Em nói cho anh biết được không, nói cho anh biết, anh đã làm sai gì, anh sẵn sàng sửa, anh không thể chấp nhận việc em ở bên người khác.”
Anh ôm chặt lấy tôi, một giọt nước mắt rơi xuống má tôi.
“Em xin lỗi.”
Im lặng một lúc lâu, tôi chỉ nói được ba chữ đó.
“Anh không muốn nghe lời xin lỗi, anh chỉ muốn chúng ta bắt đầu lại.”
Khương Tư Yến cúi người, dụi đầu vào cổ tôi, tôi cảm nhận cơ thể anh đang run rẩy, giơ tay khẽ vỗ vào lưng anh.
“Được.”
Nói ra một câu, tôi bỗng cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng đè nặng trong lòng từ lâu.
Khương Tư Yến bỗng ngẩng đầu lên, ngẩn ra hồi lâu.
“Thật ư? Lần này em sẽ không bỏ anh lại nữa đúng không?”
“Không bỏ.”
Mắt tôi đỏ hoe, nhìn người trước mặt.
“Từ khi anh quay lại, em đã rất muốn được ở bên cạnh anh.”
Nhưng em sợ anh không thể tha thứ cho em, sợ bị từ chối.
Giống như trước đó em đã từng từ chối anh.
…
Khi tôi mang dầu hào về nhà, bụng em trai tôi đã căng phồng lên vì ăn nhiều.
“Chị, sao chị về chậm thế, nhanh lên, em còn phần tôm cho chị đó.”
Tôi ngồi vào bàn ăn một cách vội vàng, em trai tôi đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chị ơi, sao môi chị sưng vậy?”
Tôi giật mình, lúc nãy ở cầu thang quá kích động, lúc hôn không kịp kiềm chế lực.
“Không có gì, lẩu hơi cay.”
Tôi vội nói cho có lệ.
Cho đến buổi tối lúc đi ngủ, em trai tôi đột nhiên vọt vào phòng tôi.
“Chị, chị ở bên thầy Khương rồi!”