Tôi nũng nịu đưa tay ra, ôm lấy cổ anh ta, giọng hơi tủi thân:
"A Thanh... đầu em đau quá."
Người trước mặt khựng lại, rồi đột nhiên đứng thẳng dậy và đẩy tôi ra.
Ninh Úc đưa tay ra, bóp mạnh cằm tôi, ngón tay có vết chai sần của anh cọ qua phần đuôi mắt tôi.
Anh cười nhưng mắt không hề không hề có ý cười, giọng điệu đầy mỉa mai:
"Cô đang gọi ai đấy? A Thanh? Bị sốt như thế này rồi mà vẫn nhớ đến A Thanh của cô à?”
Bầu không khí mập mờ tan biến, anh ta đến gần tôi hơn, hơi thở của anh ta phả vào má tôi.
"Hay là tôi đưa cô đến gặp anh ta nhé? Chắc hẳn anh ta sẽ thích bộ dạng của cô bây giờ đấy.”
Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo được một chút.
Lúc tôi tỉnh lại, tôi tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt.
Tôi nghiêng đầu tránh xa tay anh ta, quay lưng lại, kéo chăn lên cao và chỉ để lại cho anh ta một câu:
"Cút ra ngoài."
Ninh Úc tức giận bật cười: "Được rồi, cứ để cho cô sốt đi, chờ A Thanh của cô đến mà chăm sóc cô.”
Khi cánh cửa mở ra và đóng lại, căn phòng trở lại vẻ tĩnh mịch.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống gối cũng không thèm quan tâm, chỉ ép mình phải ngủ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Thật không may, tôi không thể ngủ ngon, tôi vẫn cảm thấy có thứ gì đó hơi lạnh dính vào trán mình.
Cuối cùng, đầu tôi không còn đau như vậy nữa.
Tôi cảm thấy có một vết lõm ở mép giường.
Dường như có ai đó đang ôm tôi vào lòng một cách lạnh nhạt và không được tự nhiên, rồi nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nhỏ trên má tôi.
Tôi sốt cao nên thấy lạnh toàn thân, bây giờ cảm nhận được nguồn nhiệt, tôi lập tức tìm một tư thế thoải mái và tới gần.
Thân hình đó cứng đờ, rất lâu cũng không hề động đậy.
Trong im lặng, lời mỉa mai của anh ta vang lên.
"Cái tên Tiêu Thanh đó có cái gì tốt?"
“Không sao, tôi không thèm quan tâm.”
Nhưng tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, tôi vừa mới cử động một chút, vòng tay quanh eo tôi tự động siết chặt lại.
Người đang ôm tôi trước mặt cũng tỉnh dậy.
Ninh Úc còn chưa mở mắt ra, môi anh ta đã theo thói quen mà chạm vào trán tôi.