Lúc người đó đá vô đống đổ nát trong phòng, có một thanh gỗ đập vào eo của Hoàng Thanh Hạt, cô bé nhắm mắt, cắn chặt răng chịu đựng chứ không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Người đó đứng đó một lúc, theo hướng âm thanh đi về phía phòng ngủ.
Phía trong phòng ngủ dì út của Hoàng Thanh Hạt nghe được động tĩnh phía ngoài, âm thanh rêи ɾỉ đứt đoạn, cùng với những bước đi cứng nhắc trong phòng ngủ, làm cho người đó nghĩ đến việc có người đang trốn trong phòng.
Người đó giơ tay lên kéo cửa phòng ngủ, qua khe hở của đống đổ nát Hoàng Thanh Hạt có thể nhìn thấy, sau khi người đó mở cửa thì dì út của cô bé cũng loạn choạng bước ra.
"A, khốn kiếp, vậy mà lại là một con xác sống à?"
Người đó giơ rìu lên, một nhát đã chặt đứt đầu dì út, tay giơ lên một cái, đầu đã lìa ra làm đôi, chỉ thấy người đó đưa tay khiều khiều một lúc, lại lấy ra một hạt gì nho nhỏ, dính đầy những thứ nhớp nháp ghê tởm.
"Phòng này xem vậy mà còn có chút giá trị.
Nói xong rồi thì rời đi, cửa cũng không đóng lại.
Hoàng Thanh Hạt nằm đợi một lúc lâu, lại nghe âm thanh gầm gừ của xác sống từ ngoài hành lang vọng vào, cô bé nhìn cửa, lại suy nghĩ rằng lúc này mình chạy ra đóng cửa còn kịp không?
Lại xoa xoa bụng, rên lên.
"Đau quá!"
Nước mắt nước mũi tèm lem, Hoàng Thanh Hạt chui ra khỏi đống đổ nát, bụng lại bị đau, mà ở vị trí của cô bé, cách cửa cũng rất xa, sau khi chần chừ, Hoàng Thanh Hạt quyết định không đóng cửa nhà nữa, vì có lẽ sẽ không kịp.
Vừa đứng lên, bụng đã cảm thấy quặn đau, cô bé cà nhắc, cà nhắc đi về phía phòng ngủ.
Vừa tới cửa phòng ngủ, cô bé cũng thấy được rõ mặt xác sống kia, là bác gái hàng xóm thường hay cho cô bé kẹo ăn.
Hoàng Thanh Hạt chần chừ, rồi lại nhớ lời mẹ dặn.
"Con phải nhớ, cho dù là người quen, cũng không được để người đó phát hiện ra con, đợi mẹ về được không tiểu Hạt?"
Cô bé đã móc nghéo hứa với mẹ rồi, nên không thể ra chào hỏi bác gái hàng xóm để nhận kẹo được.
Hoàng Thanh Hạt bước qua xác dì út, đưa tay đóng cửa phòng ngủ lại, cũng chốt luôn khóa lại, bác gái hàng xóm nghe âm thanh, gầm gừ đi vào, cứ đứng mãi ở cửa không chịu rời đi.
Lâu lâu Hoàng Thanh Hạt lại nghe âm thanh phía ngoài vọng vào.
"Ghừ...ghừ..." Ghê rợn.
Cô bé sợ hãi, vội chui xuống gầm giường, cô bé nhớ mẹ quá, mẹ ơi! Mau về với tiểu Hạt đi!