"Đại mỹ nhân của tôi, nhắn tin với ai mà cười tủm tỉm nãy giờ vậy hả?"
Tô Thẩm Nguyên cầm ly rượu vang trên tay lắc lư qua lại, vẻ mặt mang theo tia trêu chọc nhìn Triệu Di Giai đang vừa bấm điện thoại vừa cười.
"Cậu đoán xem?"
Khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn ý cười, đuôi mắt Triệu Di Giai hơi nhếch tỏ vẻ bí mật nhìn sang bạn tốt.
"Nhìn dáng vẻ khoe khoang đắc ý này của cậu thì đủ biết là ai rồi. Cái đồ háo sắc mê trai!"
Nói xong Tô Thẩm Nguyên liền quay sang Triệu Di Giai le lưỡi làm mặt xấu.
"Khi được kết hôn cùng người mình thích, cậu sẽ biết cảm giác đó là như thế nào."
"Giai Giai, Thẩm Nguyên, hai cậu thì thầm to nhỏ gì bên đó vậy? Mau qua đây đi, mọi người đang chơi trò vòng quay may mắn, uống rượu hay nói thật, còn đợi hai cậu thôi đó!"
Liễu Ngưng Nhi lúc này đã thay bộ váy cô dâu sang chiếc đầm bằng ren dáng xoè màu trắng ngà mỉm cười ngọt ngào đi tới ôm vai eo hai người bạn tốt của mình.
Tầng thượng của khách sạn nơi mà Liễu Ngưng Nhi tổ chức lễ đính hôn vốn là quán bar ngoài trời khá có tiếng ở thành phố T. Nơi này cuối tuần thường vô cùng náo nhiệt, mấy người bọn cô trước đây mỗi khi có cơ hội tụ tập cũng hay ghé tới nơi này chơi.
Vừa hay chủ quán bar này lại là một người quen của chồng Liễu Ngưng Nhi thế nên vợ chồng họ tối nay đã hào phóng bao trọn tầng thượng để tổ chức tiệc rượu thân mật cùng với bạn bè thân thiết sau buổi lễ đính hôn.
"Woa, cô dâu của chúng ta không những xinh đẹp mà còn thật tinh tế, mình thích nhất là trò này nha. Nào nào, mau qua đó chơi thôi!"
Tô Thẩm Nguyên hào hứng kéo tay Triệu Di Giai cùng Liễu Ngưng Nhi đi tới chỗ đám đông đang tụ tập.
"Giai Giai, cậu có cảm thấy ánh mắt của Nghiêm Thường nhìn cậu quá mức nóng bỏng không?
Mình đứng bên cạnh còn cảm thấy làn da sắp cháy xém luôn rồi! Mà đội trưởng Tống nhà cậu sao giờ này vẫn chưa thấy đâu? Còn không mau tới có khi cô vợ nhỏ xinh đẹp sẽ bị người ta cướp lấy mất!"
Thành phố T này nói nhỏ thì cũng không nhỏ, mà nói lớn thì cũng không hẳn lớn, thế mà không hiểu trùng hợp thế nào Tô Thư Lâm lại là em họ của chồng Liễu Ngưng Nhi, còn Nghiêm Thường là cấp trên trực tiếp của chồng cô ấy.
Từ lúc nhìn thấy Nghiêm Thường xuất hiện trong bữa tiệc cô đã cố gắng tránh xa hắn nhất có thể. Một phần vì cô là phụ nữ đã có chồng, một phần vì cô không muốn Tô Thư Lâm lại tới kiếm chuyện.
"Đến lượt của mỹ nhân, để xem người đẹp đêm nay của chúng ta quay vào ô nào đây. Mọi người có mong chờ không ạ?!"
Còn chưa kịp trả lời Tô Thẩm Nguyên, người quản trò đã tươi cười đưa chiếc vòng quay màu sắc sặc sỡ với những hoạ tiết độc đáo tới trước mặt Triệu Di Giai, ánh mắt ẩn chứa tia thèm khát kín đáo quan sát cả người cô.
Hắn có thể lấy danh dự ra để đảm bảo rằng tất cả đàn ông có mặt ở đây ít nhiều đều bị Triệu Di Giai thu hút. Trên người cô mặc chiếc đầm ôm tay dài cổ V màu đen bằng vải wool dài tới ngang đùi, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng lại khéo léo khoe được làn da trắng sáng cùng đường cong cơ thể mềm mại, phập phùng quyến rũ. Chỉ cần mỹ nhân khẽ mỉm cười cũng đủ khiến trái tim họ xốn xang rung động.
Tới khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới đeo trên tay cô thì trong lòng hắn có chút hụt hẫng tiếc nuối. Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng đã bị đàn ông đè trên giường chơi qua không ít lần.
Triệu Di Giai vốn dĩ không xa lạ gì với những ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ như thế này, cô phớt lờ sảng khoái đưa tay quay mạnh một cái.
Mũi tên nhanh chóng xoay vèo vèo quanh trục, mọi người đứng ở xung quanh ai cũng háo hức đoán xem mũi tên sẽ dừng lại ở ô nào.
"Hãy chỉ ra người khác giới mà bạn thích nhất ở đây, nếu không sẽ phải uống 3 ly rượu."
Người quản trò rành mạch đọc to nội dung mà mũi tên vừa dừng lại chỉ vào.
Ngay khi nghe xong nội dung hầu như mọi người đều tập trung nhìn về phía Triệu Di Giai, tò mò xen lẫn mong chờ không biết người đàn ông nào sẽ được mỹ nhân gọi tên.
Trong số những ánh mắt đang dõi theo đó Triệu Di Giai có thể cảm nhận rõ tia sắc bén như lưỡi dao từ phía Tô Thư Lâm, còn Nghiêm Thường thì khỏi cần nói, đôi mắt sâu thẳm của hắn vẫn một mực dán chặt lên người cô, không bỏ sót bất kì hành động nào.
Mắt đẹp đảo quanh một vòng, Triệu Di Giai thầm than trong đầu, cái câu hỏi quái quỉ gì đây? Tống Bắc Viễn còn chưa tới, cô biết chỉ ai bây giờ?!
"Tôi sẽ đếm từ một đến ba, nếu không đưa ra được đáp án thì xem như người chơi nhận thua, phải uống ba ly rượu."
Đợi một hồi mà vẫn không thấy mỹ nhân có động thái gì, người quản trò lập tức khuấy động không khí, đưa ra điều kiện.
Trong lòng hắn ta cũng thực tò mò câu trả lời của Triệu Di Giai. Không biết kiểu đàn ông thế nào nào sẽ lọt vào mắt cô?
"Một....hai...."
Nghe người quản trò chuẩn bị đếm đến ba, Triệu Di Giai hít sâu một hơi chuẩn bị tinh thần để uống rượu phạt, nhưng khi ánh mắt vô tình chạm phải một thân ảnh cao lớn đang đứng sừng sững ở chỗ cửa ra vào thì khuôn mặt cô lập tức trở nên sáng rực, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười khẽ nói:
"Là anh ấy!"
Nói xong, bỏ qua ánh mắt ngỡ ngàng của nhiều người, Triệu Di Giai liền vội vàng đứng dậy len qua đám đông, chạy về phía người đàn ông mà cô đã chờ đợi cả tối nay.
"Ông xã, anh tới rồi, người ta đợi anh nãy giờ"
Thanh âm dịu dàng như nước mang theo chút làm nũng, bàn tay thon nhỏ thân mật ôm lấy cánh tay rắn chắc của Tống Bắc Viễn, cơ thể theo đó dựa sát vào người hắn.
"Trên đường đi bị kẹt xe do phía trước xảy ra tai nạn, mọi người đang chơi gì thế?"
Tống Bắc Viễn thuận thế vòng tay còn lại ôm lấy eo cô, đáy mắt thâm thuý đều là hình bóng xinh đẹp của vợ yêu nhà hắn.
"Mọi người đang chơi vòng quay nói thật hay uống rượu. Em vừa quay trúng ô hãy nói tên người khác giới mà bạn thích nhất ở đây, nếu không sẽ phải uống 3 ly rượu."
Triệu Di Giai thành thật nói.
"Vậy em trả lời thế nào?"
Cánh tay rắn chắc được Triệu Di Giai ôm cảm nhận rõ bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô đang đè ép lên, cổ họng Tống Bắc Viễn thoáng chốc liền trở khô khốc.
Khi nãy, lúc vừa mới tới, nhìn thấy cô ngồi giữa một đám người có cả nam lẫn nữ đang chơi trò gì đó, trông ai cũng hào hứng vui vẻ cười nói, không quan tâm tới xung quanh thì hắn không vội đi vào mà lặng lẽ đứng im một góc quan sát.
Dù đứng từ xa nhưng hắn vẫn có thể thấy được sự chú ý của tất cả mọi người ở đây dường như đều dồn hết về phía Triệu Di Giai. Nhất là những cặp mắt hau háu sắc tình của những gã đàn ông đang nhìn trộm ngực cô cùng cặp đùi thon thả non mềm.
Hắn biết cô lớn lên không chỉ thông minh tài giỏi mà còn cực kỳ xinh đẹp. Từ khuôn mặt tới dáng người đều thuộc vào hàng cực phẩm. Chiếc đầm ôm màu đen cổ V mà tối nay cô mặc càng tôn lên bầu ngực căng tròn, vòng eo thon gọn, hai chân thẳng tắp cùng làn da trắng nõn.
Tống Bắc Viễn hận không thể chọc thủng mắt của những gã đàn ông háo sắc kia. Xinh đẹp của cô, kiều mỵ của cô, tất cả những gì thuộc về cô hắn không muốn chia sẻ với bất kỳ ai, dù chỉ nhìn cũng không thể.
"Anh mà tới chậm một giây nữa là em phải uống ba ly rượu kia đó! Phải rồi, anh đã ăn tối chưa? Có mệt lắm không? Đã muộn thế này mà còn bắt anh phải tới đây!"
Bàn tay người đàn ông vừa lớn vừa nóng đặt trên eo nhỏ khiến Triệu Di Giai cảm thấy vô cùng vững chắc, an tâm.
Bình thường, cứ năm giờ chiều thứ sáu, sau khi tan làm, Tống Bắc Viễn sẽ bắt xe bus từ đơn vị trở về thành phố T, sau đó lại đi thêm một chuyển xe nữa thì mới về tới chung cư mà bọn họ đang ở. Tổng thời gian di chuyển cũng phải gần 3 tiếng. Cô biết công việc của hắn mỗi ngày đều phải tập luyện cực khổ, nếu không phải lễ đính hôn của bạn tốt cô cũng không nỡ gọi hắn tới tham dự.
"Anh ăn mì rồi! Cũng không mệt lắm. Chúng ta mau vào thôi kẻo mọi người chờ."
Khi hai người cùng nhau tiến vào, ngay lập tức bầu không khí bỗng trở nên im ắng lạ thường.
Mọi người ở đây chỉ có vài người thân thiết mới biết mặt của Tống Bắc Viễn, số còn lại đều nghe qua lời truyền miệng cho nên hôm nay khi được thấy người thật thì không nén được tò mò nhìn nhiều thêm một chút.
Bọn họ nghe nói chồng của Triệu Di Giai là một quân nhân tự thân, gia cảnh có chút bần hàn, ngoại hình thì cao to thô kệch như con gấu lớn, hoàn toàn không xứng với danh môn quý nữ xinh đẹp kiều diễm như Triệu Di Giai.
Nhưng người trước mắt bọn họ dáng dấp lại cực kỳ soái a! Vừa mạnh mẽ nam tính vừa lạnh lùng cuốn hút, còn đẹp hơn cả các diễn viên nam đang nổi tiếng bây giờ.
Tuy trên người Tống Bắc Viễn chỉ mặc chiếc quần jeans tối màu, áo thun đen bên trong kết hợp cùng áo khoác màu xanh rêu bên ngoài nhưng dáng người của hắn quá mức hoàn mỹ, chân dài chắc khoẻ, cơ bắp rắn rỏi nên cho dù không phải quần áo hàng hiệu hắn trông vẫn nổi bật hơn người thường vài phần.
"Anh Bắc Viễn, xin chào! Cảm ơn anh đã tới, Giai Giai cứ ngóng chờ anh nãy giờ."
Liễu Ngưng Nhi thân là chủ tiệc, thấy không khí có phần quỉ dị thì lập tức lên tiếng chào hỏi.
"Xin chào mọi người, tôi là Tống Bắc Viễn, là chồng của Giai Giai. Hân hạnh được gặp mặt."
Thanh âm trầm ấm, rành mạch rõ ràng, bàn tay đang ôm eo Triệu Di Giai cố tình siết càng thêm chặt, hắn muốn dập tắt đi ánh mắt đầy kiêu ngạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Nghiêm Thường.
Chuyện tình cảm trước đây của Triệu Di Giai và Nghiêm Thường hắn không muốn quan tâm tới nữa, hắn chỉ biết bây giờ cô đã là vợ hắn, là người phụ nữ chỉ thuộc về một mình Tống Bắc Viễn hắn, cho dù có là ai đi nữa cũng đừng hòng mơ tưởng tới!